to view this video clip please enable JavaScript, & consider upgrading khổng lồ a web browser that supports HTML5 video
Hôm ni là noel, giá buốt khôngthể tả... Ngoài đường cây như đóng góp băng, và gió thì không kịp thở nữa... Mọivật như cuốn vào vào lớp vỏ ấm áp để kị xa tương đối lạnh mùa đông. Noel năm naycũng hệt như noel rất nhiều năm, tôi sinh sống nhà, gói ghém số đông món vàng và hóng qua noelsẽ tặng! bộ quà tặng kèm theo quà là sở trường của tôi, nhưng ra khỏi nhà đêm giáng sinh là mộtđiều làm tôi hại hãi... Ngày này... Tôi luôn có cảm giác buồn tủi rất độ...
Bạn đang xem: Truyện anh sẽ yêu em mãi chứ?
Có lẽ nguyên nhân là đã mấy năm nay,trước noel tôi luôn luôn mất đi một vài thứ... ừm... Một vài sản phẩm công nghệ ư? Không! Một vàingười quan liêu trọng!
Tôi cũng lần khần có nênđánh giá bán họ quan trọng đặc biệt với tôi như thế không? cũng chính vì cái sự đặc biệt họ đemđến tiêu cực chứ chẳng phải tích cực...
1. Noel trước tiên - coffe bốc khói!
- Anh đã yêu em mãi!
- thật chứ?
- Anh không lúc nào nói dốicon gái!
Gió vẫn cứ thổi qua mắt làmtôi bi ai ngủ, phụ thuộc vào lòng anh nghe Tristess Amour, trong một quán coffe ấm...Tôi cảm thấy hạnh phúc cho phần đông lần mãi mãi cơ mà anh vẫn nhắc đi nhắc lại cùng với tôi...Yêu nhau đã ba năm rồi, rất nhiều gì anh mang lại không phải hoàn toàn là tiếng cười,nhưng luôn là êm ả dịu dàng và ngọt ngào... Dù cho có một vài lần tôi đề nghị khóc, nhưngnước mắt giúp tôi vơi lòng cùng quên mau số đông lỗi lầm nhưng anh mang đến...
Tôi thích Moza, say mê nhạccổ điển... Mê thích tiếng piano thanh thoát, thích các điều vơi nhàng... Cùng tôiyêu anh vày anh là gió chứ không là bão...
Mỗi ngày tôi mang đến quán cafenày, rất có thể một mình lúc anh bận bịu... Rất có thể với anh, lúc anh nhàn hạ hơn...Nhưng tôi cho đây mỗi ngày... Bởi không gian làm tôi trầm lại!
Một tháng trước noel, tôi hìhục học đan khăn, gần như mũi kim xuyên lệch lạc, nhức hết cả tay... Tôi thấy đankhăn thiệt là khó... Tuy nhiên tôi muôn đan mang lại anh, để anh cảm nhận được hơi nóng đótừ bàn tay tôi ^^...
Phải mất một thời gian dàiđể tôi quen thuộc với từng mũi đan, và phải mất chừng ấy thời hạn tôi mới rất có thể đanra một mẫu khăn... Không đẹp lắm!
Nhưng tôi vẫn khôn cùng tự hào vềmình, một hộp rubi xinh xắn tiềm ẩn bao nhiêu tình cảm tôi dành cho những người tôiyêu, cùng nó không thể chỉ là cảm xúc nữa, nó là sức lực suốt một tháng học tập hỏivà "lao rượu cồn miệt mài"... Nghĩ cho đây, tôi phì cười bởi cái sự trẻcon của mình... Yêu thương nhau bố năm, noel anh toàn ra đi cả, chỉ có trong năm này mớiđược sát anh, đề xuất món quà cũng cần phải đầu tư chi tiêu chứ nhỉ?
Tôi hoan hỉ đến "quáncafe của bọn chúng tôi"... Chờ anh đến...
Tôi đã ngóng ở đó bao lâu ngàyhôm ấy, tôi cũng băn khoăn nữa. Tôi chỉ nhớ noel năm đó mưa và siêu lạnh, tôiướt sũng và gầy suốt nhị tuần tức khắc sau đó! Anh không đến và cũng trở nên chẳng baogiờ tôi bắt gặp anh nữa... Chưa phải vì anh đã chết, mà trong lòng tôi anh đãvỡ vụn rồi... Nếu đó chỉ là một trong những lần trễ hẹn, tôi sẽ buồn hai ngày rồithôi! Nếu đó chỉ là một sự "quên" tôi sẽ bi hùng hai tuần vày sự vô tâmấy... Nếu đó chỉ là... Ừm... Tuy nhiên không, anh ko trễ hẹn cùng anh cũng chẳngquên chỉ là anh không đến... Và thế nguyên nhân là anh chưa tới nên tôi đã nhớngày kia để đau cả đời...
Tôi chưa khi nào nghĩ ngườiyêu mình hoàn toàn có thể ngủ với người con gái khác tối ngày noel... Cho dù yêu nhau banăm mà lại tôi vẫn không được tự tin để dưng hiến... Tôi cảm xúc mình quá nhỏ béđể thỏa mãn nhu cầu nổi hồ hết thứ gọi là yêu cầu ấy... Và không lẽ chỉ bởi vì tôi chưa sẵnsàng cơ mà anh gấp vàng bước trước...
Đêm hôm ấy, anh đã thỏa mãntrên giường cùng với ai đó, xinh đẹp với biết mến yêu anh rộng tôi! Tình dụclà một món vàng giáng sinh tuyệt vời và hoàn hảo nhất hơn cái khăn len quê mùa tôi đã nắm côngvà nỗ lực sức... Dẫu vậy tôi vẫn phải tặng nó cho anh, bởi vì nó trực thuộc về anh, chiếckhăn cơ mà khi tôi đan tôi vẫn nghĩ tới thú vui của anh và gói nó vào vào đó...giờ trên đây tôi khóc vị tôi vẫn đan nó mang lại anh... Tôi gửi loại khăn kèm một mảnhgiấy nhỏ, nguệch ngoạc chiếc chữ: "Anh đang yêu em mãi chứ?"
"... Forever and one I will miss you
However, I kiss you yetagain."
Một mùa lễ giáng sinh lạnh lẽoqua đi hằn vệt cứa trong trái tim tôi sâu hoắm! Tôi cũng chẳng ý muốn nhớ đến sự dạikhờ vào trắng của chính mình nữa... Mỗi một khi ngồi nghe mọi tiếng rên cổ xưa củapiano, vang lên nơi nào đó bên tách bóc cafe thân đông nghi bất tỉnh khói... Tôi lại nhớđến anh với đem Noel ướt át ngày nào...
2. Xmas lắp thêm hai - con phố dài mê mải:
"... So hard I was trying
Tomorrow I"ll still becrying
How could you hide your lies
Your lies..."
Tháng chín năm sau, tôiyêu một người con trai khác! Anh ấy thực sự xuất sắc với tôi tuy vậy tôi vẫn đang còn chútcảnh giác đề phòng! mối tình thứ nhất đặt biết bao nhiêu kì vọng... Còn tung tácvà tan vỡ nát... Sao tôi dám lại tin cậy khờ lẩn thẩn mãi...
Yêu anh, tôi ko ngồitrong quán cafe ngút khói... Nghe Moza, tốt Sonat của Beth rảnh phát ratừ thứ nghe đĩa cổ... Yêu anh, tôi ngồi trong căn hộ của anh... Lắng tai vànuốt trọn từng phím đàn... Tiếng piano dìu dịu vang lúc bàn tay anh lướt quadịu ngọt...
Và tôi lại nghe TristessAmour, bạn dạng "Tình buồn" nhưng tôi đã thích tự xa xưa... Của một ngườinhạc sĩ đầy u uất... Tôi nghe để tiếp nỗi bi hùng hay nghe để rút nỗi bi quan ấy ra...Tôi không rõ...
Anh thích hợp Beth hơn, anhthích sonat 14... Nhưng lại anh vẫn thường theo sở thích của tôi, chơi bản Tìnhbuồn... Anh nói cùng với tôi rằng, công ty chúng tôi sẽ không có một mối tình bi hùng vì anhyêu tôi những lắm... Sẽ ngừng bằng một bạn dạng tình ca... Với sẽ là một trong đoạn ngânnga gồm hậu... Anh sẽ yêu tôi mãi! Yêu cho đến khi cả hai xong xuôi thở...
Tôi hiểu tình yêu nghệ sĩ!Tôi đọc tình yêu thương của những chàng trai như anh... Cho rất cấp tốc và đi khôn cùng vội!Kinh nghiệm một đợt đau làm cho tôi non sức... Tôi ko thể đuổi theo kịp tình yêu anhdành mang lại tôi...
Noel năm ấy, chúng tôi yêunhau được hơn bố tháng! Anh ý muốn dời ngày kỉ niệm tía tháng vào chủ yếu noel để làmột lúc thật sệt biệt! Anh yêu ko khí người thương của những dịp nghỉ lễ hội như thếnày...
Anh mong mỏi làm tôi bất ngờ,tôi biết điều ấy...
Tám giờ tối, anh mang đến nhà,đón tôi đi... Ngồi trong ô tô, thấy anh mỉm cười tủm tỉm... Tôi tất cả chút bối rốihoang mang... Lòng tôi khẽ nhói lên như điện xẹt khi nhớ về noel một năm vềtrước với tiếng mưa lại dội về làm cho tôi buốt từng kẽ xương... Tôi co fan lại...suy nghĩ cùng lặng im... Cái xe này sẽ đưa tôi về đâu?
Biệt thự ngoại thành, đơn lẻxa trung tình thực phố... Tôi đơ mình lúc anh vỗ vơi vai tôi... Bọn chúng tôibước vào... Phần đa thứ thật xinh xắn và mờ ảo... Anh nói tôi ngồi xuống... Anh lạigần bên piano, nghịch một phiên bản nhạc lạ lùng... Tôi chưa nghe nó bao giờ... Tôi chỉbiết âm nhạc ấy thật ngọt! Anh quan sát tôi, cười: "Dành tặng ngay riêngem!"... Sự thơ mộng này có tác dụng tôi sợ... Và cũng làm cho tôi áy náy nữa... Tôichẳng chuẩn bị gì cho anh, dù chỉ là một trong những món quà bé bỏng xíu...
Anh lại gần mặt tôi... Tôichưa lúc nào thấy run như dịp ấy... Tôi sợ... Tôi sợ cảm giác khi biết ngườidàn ông này chuẩn bị hôn mình ngay khi ấy... Anh nhẹ nhàng và nữ tính quá làm tôichỉ mong muốn đẩy anh ra thiệt xa... Anh nói: "Anh đang yêu em mãi!"... Rồiôm chặt tôi... Tôi ngã ra ghế salon và cảm thấy cái nào đấy quá nặng trên thânmình... Tôi cựa quậy như ao ước vùng ra, không hề nghe nổi phần lớn lời thiết thamà anh đã nói nữa... Nhưng anh ghì chặt tôi lại... Với tôi khóc... "Anhnói vẫn mãi yêu em cơ mà?"... Tôi nói câu đó trong vô thức, rồi sử dụng hếtsức bật dậy chạy đi... Tôi nghe thấy giờ đồng hồ anh call tôi... Tôi nghe thấy bướcchân anh theo tôi hối hả xin lỗi...
Tôi cứ chạy thục mạng trongcơn hoang mang lo lắng giữa trời buổi tối và con đường vắng vẻ ko rõ lối... Tuyến phố cứ trảidài mê mải cùng tôi chạy mãi chần chờ đi về đâu... Đó là điều ở đầu cuối tôi cònnhớ về ngày hôm đó...
Sáng hôm sau, tôi làm việc trongbệnh viện! Tôi đo đắn chuyện gì đã xẩy ra với mình! Tôi thấy anh bên tôi,nắm tay thiệt chặt... Tôi mở mắt, tất tả rút tay lại và quan sát anh bàng hoàng...
Xem thêm: Đi Đu Đưa Đi Đu Đưa Đi - Lời Bài Hát Đi Đu Đưa Đi
Vì sao anh xay em lúc em chưasẵn sàng...
Im lặng!
- vị sao anh ko nói vớiem...
Vì sao anh làm vậy? yên lặng.
-Vì sao?
- Anh xin lỗi, mình phân chia tayđi!
Tôi cười:
- Anh nói là anh vẫn yêu emmãi...
Chúng tôi ko còn gặp lạinhau nữa ngay sau khoản thời gian tôi ra viện! Ngày noel, biệt thự, bạn dạng nhạc, anh với phốdài... Mãi mãi bặt tăm khỏi cuộc sống tôi...
Đàn ông luôn là một dấu chấmhỏi to con với tôi... Ra đi bởi vì thân xác... Vậy bọn họ đến bởi vì cái gì?
3. Lễ giáng sinh thứ bố - món quà vỡ vụn!
Tháng mười một, tôi lại cóngười yêu mới! Cứ như 1 sự thúc giục bản năng... Anh cho đến khi tôi vẫn cảmthấy cô đơn và khổ sở chuyện gia đình... Anh không lãng mạn, cũng chẳng dịudàng cùng càng ko tinh tế! Tôi không yêu anh! cũng giống như tôi ko yêungười sản phẩm công nghệ hai của mình...
Nhưng có lẽ chính vì anh kháchai người đàn ông kia... Anh không vơi nhàng và sâu lắng như họ! Ở bên anh, tôisẽ vi vu bên trên những tuyến phố lạnh mang lại tê người, chứ chưa phải ngồi nghe Moza,Beth hay Vivaldi... Thậm chí là anh còn đo đắn họ là ai... Anh ko quan tâmđến tôi nhiều! Điều đó khiến cho tôi cảm thấy thiếu thốn tình cảm ghê khủng...Nhiều khi còn thấy tủi thân và mong khóc thiệt to... Và khi đó, tôi biết rằngmình sẽ yêu anh... Yêu thương anh đề nghị mới mong mỏi được anh âu yếm nhiều như thế...
Anh nói cùng với tôi rằng, anhyêu tôi theo phong cách riêng của anh... Anh yêu thương tôi, và điều ấy là mãi mãi, chắcchắn... Dù bất kể ai gồm nói rằng anh không yêu tôi, thì tôi chỉ cần biết và anhcũng làm rõ rằng, anh yêu thương tôi. Nạm là quá đủ rồi...
Chúng tôi ngủ cùng nhau vàotuần lắp thêm hai yêu nhau! cụ là không còn đời trinh trắng... Tôi chẳng hiểu sao mìnhlàm bởi vậy nữa... Cũng chẳng biết rằng tôi bao gồm tiếc nuối điều đó hay không? Chỉnhớ lúc đó tôi đau lắm... Câu hỏi đầu tiên anh hỏi tôi lúc tôi đang cuộn trònmình vì chưng đau và xấu hổ là: "Tại sao em không ra máu nhỉ?"
Tôi cứng đơ bạn một lúc...Anh quàng tay ôm tôi cười: "Anh yêu em lắm, ngốc!"... Tôi nằm quaylưng lại phía anh, núm lấy tay anh thiệt chặt: "Anh vẫn yêu em mãichứ?"...
Chúng tôi yêu thương nhau gồm khánhiều sóng gió, tôi cố hết sức để nhiệt tình và chăm nom cho tình thân của mình!Nhưng ngoài ra mọi thiết bị chẳng hề dễ dàng và đơn giản và tôi luôn luôn vấp váp để làm anh bựcmình, nhiều lúc anh trách móc... Nhưng cũng có thể có khi anh lạng lẽ và mặc kệ tôi...
Noel năm đó, tôi mong chờ mộtsự bắt đầu mới mẻ... Tôi ước ao được nằm trong khoảng tay êm ấm của anh, nhằm đónlấy hơi ấm từ anh và cảm thấy mình hạnh phúc... Nuốm là quá đầy đủ với tôi! phần lớn nỗiđau đã qua... Cùng anh đang là fan hàn gắn tất cả! vẫn chẳng còn âm nhạc củaMoza, đã chẳng có tiếng bầy piano vang xa vô vọng... Tuy thế noel đang có... Bàntay anh giành cho tôi nóng nóng...
Trước noel nhị ngày, chúngtôi gượng nhẹ nhau... Cũng ko hẳn, tôi giận anh bỏ mặc tôi đi với bạn bè... Anhhùng hổ và hung hãn vứt đi... Mặc đến tôi call và chạy theo anh mệt nghỉ... Anhtránh phương diện tôi suốt 2 ngày sau đó... Anh không muốn chạm mặt tôi...
Tối noel, tôi mửa dữ dội...Tôi nhắn tin đến anh, anh không trả lời... Gọi điện thoại cảm ứng thông minh chuông cứ reo cùng anhcứ dập máy... Bế tắc và chán nản, tôi bước ra đường một mình trong cái lạnhđêm noel... Đứng dưới công ty thờ... Ngước nhìn Chúa cùng khóc! Tôi là tín đồ duy nhấtkhóc trong chốn hạnh phúc đông đúc ấy...
Hôm sau, anh vẫn ko liênlạc cho tôi, còn tôi thì cứ nôn kinh hoàng mà chẳng thể ăn uống gì! Tôi bỗng dưng cảm thấy lolắng cho phần đa đợt ói khan kéo dài của bản thân và sững sờ khi nhớ cho tới chu kì khôngchịu đến! Tôi tải que thử, và lén lút kiểm tra... Nhị vạch... Tôi ko biếtlàm gì... Cứ nhìn que thử mà lại lòng bao xáo trộn...
Tôi nhắn tin nói ý muốn gặpanh, có vấn đề quan trọng... Anh không trả lời...
Tôi bước vào bệnh viện vàbước ra... đi vào rồi lại đi ra... Như một người điên vậy... Tôi chạy ra đường...đầu óc cù cuồng ngần ngừ giờ này anh sinh sống đâu! Tôi muốn chạm mặt anh nhằm ôm anhchặt, tôi muốn xin anh chút sức mạnh để cho tôi biết nhỏ của shop chúng tôi sẽ rasao... Đường đông cùng tôi say trong giá chỉ lạnh... Tôi loạng choạng cách đi... Ngã!
Lần sản phẩm công nghệ hai, tôi thức giấc dậytrong bệnh dịch viện. Chẳng gồm ai bên tôi cả... Tôi nôn nóng sờ vào bụng mình... Tôigào lên... Y tá gấp vã chạy đến! "Chuyện gì nuốm này? Con... Con..."Chị y tá cố tay, nói tôi bình tĩnh... Chị ấy bảo rằng tôi bị tai nạn ngoài ý muốn xe... Bịchấn thương và gãy xương nữa... Nhưng mà nhẹ thôi... Còn... đứa bé... Chị ấynói... Xin lỗi...
Tôi bắt đầu hiểu chuyện gìđang xảy ra... Tôi im re trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra... Tôi viết chocon tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà...
"Mẹ xin lỗi... Mẹ xinlỗi... Mẹ đã bao gồm lỗi vì yêu nhầm người! người mẹ đã sai bởi yêu tía con, một fan đànông tồi... Bà mẹ xin lỗi vì người mẹ đã vứt rơi con, tình thương của mẹ... "
Lá thứ cực kỳ dài cùng nhoè nhoẹtchữ vị nước đôi mắt tôi ướt đẫm...
Và món quà mang đến anh tronggiáng sinh năm ấy là, tử vong của con shop chúng tôi mà cho giờ anh vẫn mừng húm vìchưa từng biết đến!
Tin nhắn sau cuối tôi nhắncho anh: "Anh đã giết chết người con chưa thành hình! Anh đang giết chếttình yêu em thoi thóp! Anh vẫn yêu em mãi ư?"
...
Sau lúc ra viện tôi khôngcòn gặp anh nữa... Gần như người đàn ông vẫn bạc nghĩa thế yêu cầu không? Chẳng cầndứt khoát dẫu vậy cứ tự động hóa quên đàn bà! Tôi đứng giữa ngày đông và cười cợt nhưngười cuồng loạn... Cố kỉnh đấy! cuộc đời là gắng đấy! nhì người bầy ông trướckia, vứt tôi bởi tôi giữ gìn, người lũ ông cuối cùng, ra đi khi đã "xongxuôi" cùng với tôi tất cả! Tôi nắm chặt kí ức về đầy đủ tình yêu thương tôi có...ném nó thiệt xa cùng cười khoái trá... Mất và chẳng còn gì cả... Phần nhiều thứ làm việc quá xaxôi, tất cả... ở quá xa tôi...
Anh sẽ yêu em mãi ư?
Và anh, anh đang yêu em mãichứ?
Những lời nói đau nhói timem...
"... Here I am
Seeing you once again
My mind"s so far away
My heart"s so close khổng lồ stay
Too proud to lớn fight
I"m walking back into night
Will I ever find someone tobelieve?"
Em nhận thấy một chân lí đúngđắn hơn bất kì chân lí nào... Đó là... Anh là đàn ông! cùng vô tình, lũ ông sinhra đã nối sát chữ "bạc"!