1. “Tôi sống trong chùa, ngắm những pho Kinh Phật đồ sộ, thật là kinh hãi, không biết sao người ta có thể viết ra ngần ấy chữ nghĩa, rồi đổ hết cho là lời của Phật. Và hiểu thế nào hai chữ giác ngộ, giác ngộ cái gì và giác ngộ thế nào. Phần đông các cụ bà 60 tuổi đổ lên không hiểu một chữ nào trong những lời họ tụng. Đối với các cụ Phật là đấng thiêng liêng có nhiều mắt để nhìn thấy mọi nỗi khổ của chúng sinh, có nhiều tay để cứu vớt mọi chúng sinh, việc của họ là yêu chồng thương con làm việc thiện. Từ Kinh Phật , lần ra được một ý nghĩa: Thế giới mà ta nhìn thấy chỉ là thế giới mà ta nhìn thấy, không phải là như nó có. Hóa ra trí tuệ của mình là sai lạc cả. Ví dụ giản đơn ngôi nhà cao 4 thước đối với con người, thì chỉ là một thước đối với con mèo, dù ta cao 1 thước 6 và con mèo cao 20 phân. Mỗi một con mắt nhìn thế giới một kiểu, do vậy mà hình ảnh thật sự của thế giới thế nào không ai biết.Bạn đang xem: Bạch lạc mai lục bích dịch
(Sách vở như là cuộc đời/Phan Cẩm Thượng)
“Nhân sinh tụ tan vô thường, có lẽ là vì có rất nhiều “tan vỡ”, nên sau này mới có rất nhiều “tụ họp”. Khi tụ họp vui vầy, khi tan vỡ cũng không đau buồn, tin rằng có duyên thì cuối cùng cũng sẽ trùng phùng với nhau bằng một phương thức khác. Nhưng những gì chúng ta có, rốt cuộc chỉ là cuộc đời của một kiếp này, kiếp sau xa xôi không nhắc tới được, không ai có thể chắc chắn, mình sẽ tiếp tục mối tiền duyên với ai.
Bạn đang xem: Bạch lạc mai lục bích dịch
Hãy sống hiện tại cho thật tốt, hãy trân trọng hết thảy những gì mình đang có, bởi vì một khi mất đi rồi, có thể sẽ là mất vĩnh viễn. Tất cả mọi gặp gỡ trên đời, đều là xa cách lâu ngày gặp lại, nhưng chúng ta cần gặp gỡ nhiều như thế để làm gì? Nếu như có thể, tôi nguyện xóa đi hết thảy gặp gỡ trong quá khứ, nguyện đời này chỉ có một mối duyên, chỉ yêu một người, chỉ có một trái tim, như thế kiếp sau gặp lại người ấy, chính là xa cách lâu ngày mà gặp lại.”
“Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”/ Bạch Lạc Mai/ Lục Bích dịch
Thẩm Tùng Văn nói: “Cả đời tôi đãđi qua đường ở rất nhiều nơi, đi qua cầu ở rất nhiều nơi, ngắm mây rất nhiều lần,uống rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu một người ở độ tuổi thích hợp nhất”.Người này là Trương Triệu Hòa.Trong những năm tháng đẹp nhất, họ đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Nhưng đếncuối cùng, giữa họ cũng nảy sinh ra sự cách biệt và chia ly, không thể cùngsinh, cũng chẳng thể cùng tử. Để lại những áng văn được người đời yêu thích,khiến người đời tưởng nhớ sự tâm đầu ý hợp năm nào của họ
Trương Triệu Hòa (1910-2003): Nhàvăn Trung Quốc, vợ của nhà văn Thẩm Tùng Văn.
(”Cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”/ Bạch Lạc Mai/ Lục Bích dịch)
Kiếp trước tôi là một cây mai, nở ngoài dịchtrạm bên cầu gãy, non sông lạnh lẽo, hoặc là bên rào sân vườn, giữa đêm tuyếtngoài cửa sổ lạnh. Không phải biệt ly vớikhung cảnh trước mặt, càng chẳng sợ năm tháng đổi thay, tuy lạnh lùng cao ngạovô tâm, nhưng vẫn yêu hồng trần nhân thế, nguyện kết mối tình duyên ba đời bakiếp. Sau này, tôi thực sự trở thành một cây mai, nở trong chốn vườn cảnh cổkính Giang Nam, phong nhã mà lãng đãng, lạnh lùng mà thanh tuyệt. Người giẫmlên tuyết rối, đi trên con đường buổi sớm mùa xuân, xinh đẹp tha thướt, mỉm cườivới ta một cái, khuynh sắc khuynh thành.
Bao nhiêu hái một nhành, chỉ vì gửi cho chântrời xa xôi. Hôm nay, tôi ở dưới rèm cửa sổ của người, ngày mai lại không biếtrụng vào nhà ai. Mà tôi chỉ muốn, ở một khoảng sân thuộc về riêng mình, an tĩnhsinh trưởng, tươi héo tùy duyên.
Ngói đen tường trắng trong mưa bụi, mang sắcthái tình cảm Giang Nam nhất, giống như đã khóa chặt linh hồn của Giang Nam, đẹpđến kinh tâm động phách cũng tổn thương thần trí. Tôi chính là cô gái bước ra từngõ dài mưa bụi, mang theo phong cảnh Giang Nam, vẻ diễm lệ dịu dàng của GiangNam, sự dịu dàng đẹp đẽ của Giang Nam.
Gió trăng ngoài nửa sân, tâm sự sau khungrèm, bước vào sơn trang trong mộng ước như thế. Mai nở khắp sân, là linh hồn củatôi, gió nhẹ lướt qua, rụng lả tả như tuyết rơi. Tiểu viện khóa chặt, phiền nhiễuthế gian đều bị bỏ lại ngoài cửa, quét tước sân vườn, pha một bình trà thơm, ngồibên nhau đối ẩm. Khoảng thời gian một chén trà, chống đỡ một đời một kiếp củaphàm trần bận rộn.
Dạo trước sống trong một thôn xóm cổ kính củaGiang Nam, những bức tường đầu ngựa rải rác nhưng có trật tự, cảnh đẹp nhưtrong tranh. Những con ngõ dài tít tắp, sạch sẽ mà ẩm ướt, trong mưa mù, khôngnhìn thấy phong cảnh êm ả của nhân thế. Năm xưa, tôi che chiếc ô giấy dầu đi rakhỏi ngõ nhỏ, tìm kiếm chốn về đẹp nhất trần thế, mà chẳng biết, lại bị ép phảiđón nhận sự chuyển dời của vận mệnh.
Còn nay tình sâu quyến luyến, là cố hươngkhông về được, nhìn không thấy, là những cố cảnh không thể nào tìm kiếm nổi,còn có những cố nhân đã bỏ quên trong đường núi xa xa nữa. Có những người cấtgiữ câu chuyện cả đời ở thôn trang khói bếp lượn lờ đó, có những người lại lạcmất bản thân trong hồng trần xa lạ thấm đẫm mưa bụi.
Phút này, tôi ngồi trong căn gác nhỏ GiangNam, ngắm nhìn phong cảnh nhỏ xinh, pha trà ngắm mưa. Vấn tóc đơn giản, cài mộtchiếc trâm bạch ngọc. Mặc chiếc áo xường xám đơn sắc sạch sẽ, tô son đỏ để làmnổi bật nhau. Quay người, nhìn lại. Cuộc đời ngỡ như hoa lệ, chỉ là khởi đầu củasai lầm.
Nếu như cuộc đời này giống như bà ngoại, sốngtrong một tiểu viện giữa làng quê, có phải sẽ cùng một chàng trai trẻ thôn bênkết mối lương duyên, dùng thời gian một đời, trông giữ chốn đình viện cổ xưa,cùng chồng dạy con, nhìn tuổi hoa từ từ già đi, năm tháng chẳng kinh động?Không thấy thế gian ba ngàn phồn hoa, cũng chẳng giải nổi mối tình khắc cốt ghitâm, rồi nảy sinh dăm điều nuối tiếc?
Tôi của khi đó, chẳng qua cũng chỉ là một gốcmai già giữa thôn quê, áo thô cơm nhạt, tu hành giản đơn. Tháng ngày như nước,không cần vì ai mà điểm trang hoa lệ, cũng chẳng cần vì ai mà gợn sóng lòng. Trờiđất mênh mang, người qua lại vội vã, đều là khách qua đường. Chỉ có ánh trăngtrong đình viện sâu thẳm đó, trước sau chưa từng thay đổi, khi hoa rơi nó giốngnhư tàn khuyết, khi hoa nở nó lại tròn đầy.
Xem thêm: Lăng Mộ Tần Thủy Hoàng Phim, Xem Phim Lăng Mộ Tần Thủy Hoàng Full Hd
Giang Nam trong mộng, vẫn dáng vẻ đó, mônglung đẹp đẽ, ẩm ướt đa tình. May mắn biết bao! Đời này có thể giữ vùng non nướcdịu dàng này, nhàn nhã qua ngày. Mặc dầu đã đánh mất vài chi tiết cổ kính, chấtphác trong thôn trang, nhưng lại tìm được một làn sương trà yên tĩnh,; có lẽđánh mất một vài niềm hạnh phúc bình dị giản đơn, nhưng lại có được cuộc gặp đỡđẹp nhất trên cõi đời.
Cùng người mình yêu ẩn cư ở Giang Nam, khôngcầu trường tồn với trời đất, chỉ mong sớm sớm chiều chiều. Dưới khung cửa sổ cũlàn mưa bụi, pha một bình trà, an tĩnh đối ẩm, quên lãng nỗi bi thương của tuếnguyệt. Cho dù đôi bên dung nhan có già đi như thế nào, nội tâm vĩnh viễn trongtrẻo an lành, thanh nhã như hoa mai. Cho dù kiếp sau có tương phùng giữa nhângian hay không, cũng phải trân trọng quãng thời gian đã uổng phí và phụ rẫynhau.
Đời người vốn không nên hối hận, nhưng trên mộtchặng đường đi, lại có quá nhiều điều phải hối tiếc, quá nhiều lưu luyến. Ngườiđã từng yêu, chuyện đã xảy ra, không thể giả vờ như không tồn tại. Không dámhoài niệm quá khứ một cách dễ dàng, là sợ hãi vẫn còn có những lời hẹn ước chưatừng thực hiện. Sợ mình có lỗi với cố nhân, phản bội tuổi thanh xuân không lặplại.
Đã sớm đi qua độ tuổi tình cảm dạt dào, cũnghiểu rằng đời này phải gặp được một người hữu tình, hãy trân trọng và yêu ngườiấy. Nguyện dùng tình yêu cả đời, duyên phận mấy kiếp đều đổi lấy một chén tràtrong, từ đây giản dị không ưu phiền, an ổn giữa hồng trần. Bỗng có một ngày tạohóa trêu ngươi, người yêu nhau cuối cùng không thể ở bên nhau, cũng phải trântrọng chân trời, dịu dàng sống qua ngày tháng.
Nhân thế vội vã, chẳng qua cũng chỉ trăm năm,chúng ta cũng chỉ là vẻ đẹp vụn sót lại trong kẽ hở của thời gian, chớp mắt biếnthành cát bụi. Chẳng cầu trong những tháng năm đẹp nhất gặp được người tốt nhất,chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống vớinhau đến già. Trồng một sân đầy cây cỏ, chậm rãi pha trà nhàn nhã, bên nhau trọnđời.
Tiết trời đương lúc mùa thu mát mẻ, cơn gióse se lạnh tựa như tháng năm như nước,chảy đi thật xa, lại giống như vẫn còn ở ngày hôm qua. Khói nhẹ ngõ nhỏ, nướcchảy tường trắng, vật xưa cổ phác, giống như chuyện đời giản đơn, thanh bạchtinh khiết. Duy chỉ có Giang Nam mới mang đến phong cảnh dịu dàng, tâm tình đẹpđẽ đến dường ấy, cũng chỉ có Giang Nam có thể khiến người ta cam nguyện lãngquên phồn hoa, yên tĩnh giữ sự bình đạm như vậy.
Cuộc gặp gỡ không đáng có, thì không thể nảysinh tình cảm, những lời nói ra đều là gượng ép. Nếu như đời này không gặp đượcngười đi sâu vào tâm hồn mình đó, thì chẳng có cách nào gặp gỡ nhau được, hẳnlà có biết bao nhiêu cảm giác thiếu vắng, trống trải. Những người những việc củaquá khứ, bị quét đi vội vã như bụi trần, không còn qua lại. Giữ lại được mộtngười, một trái tim, thật tốt biết bao.
Có một loại tình yêu, đạt đến cảnh giới rồithì không cần thề nguyền, cũng chẳng cần ước hẹn, tự nó sẽ an nhiên nắm taynhau, bạc đầu chẳng rời xa. Tình duyên đời đời kiếp kiếp, chỉ gửi gắm cho mộtngười, từ đó về sau không còn vương vấn về tình yêu. Cho dù có trải qua vạn kiếpsố, thì đôi bên vẫn cứ nương tựa bên nhau, trước sau chẳng sợ tháng năm màimòn.
Nguyện đời này có thể khiến mình sắp xếp ổnthỏa, không còn phiêu lãng giữa biển bụi; nguyện non sông tĩnh lặng đẹp đẽ, mãikhông phân ly; nguyện nắm tay người, mộng già đi cùng Giang Nam.