Truyện Cuộc phân tách tay của các con búp bê của Khánh Hoài đạt giải nhì, trích trong tuyển tập thơ văn được phần thưởng cuộc thi viết về quyền trẻ em do Viện khoa học giáo dục tổ chức triển khai cứu trợ trẻ em Thụy Điển – 1992.Truyện viết về cuộc chia ly đầy xúc động và rất nhiều tình cảm chân thành của hai bạn bè ruột khi gia đình tan vỡ. Nhân vật chính là Thành với Thủy.
Bạn đang xem: Cuộc chia tay của những con búp bê
Trang Dimple
” Cuộc phân chia tay của các con búp bê” của Khánh Hoài là một câu chuyện vô cùng cảm rượu cồn của hai hình ảnh em Thành và Thủy
Tác Phẩm “Cuộc phân tách tay của những con búp bê”- Khánh Hoài
Mẹ tôi, giọng khản đặc, từ trong màn nói vọng ra:-Thôi, nhì đứa liệu nhưng đem phân tách đồ đùa ra đi.
Vừa nghe thấy thế, em tôi bất giác run lên bựa bật, gớm hoàng chuyển cặp mắt vô vọng nhìn tôi. Cặp mắt black của em lúc này buồn thăm thẳm, nhị bờ mi đã sưng mọng lên vì chưng khóc nhiều.Đêm qua, thời điểm nào bỗng dưng tỉnh, tôi cũng nghe giờ đồng hồ nức nở, tức tởi của em. Tôi cứ đề nghị cắn chặt môi nhằm khỏi bật lên tiếng khóc to, nhưng mà nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt váy cả gối với hai cánh tay áo.
Sáng nay dậy sớm, tôi khẽ xuất hiện rón rén đi ra vườn, ngồi xuống cội cây hồng xiêm. đột nhiên nghe tiếng rượu cồn phía sau, tôi tảo lại: em tôi sẽ theo ra từ lúc nào. Em lặng lẽ âm thầm đặt tay lên vai tôi. Tôi kéo em ngồi xuống cùng khẽ vuốt lên mái tóc.
Chúng tôi cứ ngồi lặng như vậy. Đằng đông, trời hửng dần. Những hoa lá thược dược vào vườn đang thoáng hiện trong màn sương nhanh chóng và bước đầu khoe bộ cánh tỏa nắng rực rỡ của mình. Tập thể chim sâu dancing nhót bên trên cành cùng chiêm chiếp kêu. Không tính đường, tiếng xe máy, tiếng ô tô và tiếng nói chuyện của những người dân đi chợ mỗi lúc một ríu ran. Cảnh vật vẫn cứ như hôm qua, hôm tê thôi cơ mà sao tai ương giáng xuống đầu bạn bè tôi nặng trĩu nề rứa này .Gia đình tôi khá giả. đồng đội tôi khôn cùng thương nhau. Buộc phải nói em tôi hết sức ngoan. Nó lại khéo tay nữa. Hồi còn học tập lớp Năm, tất cả lần tôi đi đá bóng, bị xoạc một miếng áo khôn cùng to. Sợ người mẹ đánh, tôi cứ ngồi lì quanh đó bãi không dám về. Nghe lũ bạn mách, em đang đem kim chỉ ra tận sảnh vận động. Nó bảo:
-Anh cởi áo ra, em và lại cho. Em vá khéo, bà bầu không biết được đâu.Nhìn bàn tay mảnh khảnh của em dịu dàng êm ả đưa mũi kim thoăn thoắt, không hiểu sao tôi thấy hối hận quá. Thọ nay, mải vui chơi bè bạn, chẳng dịp nào tôi để ý đến em… tự đấy, chiều làm sao tôi cũng đi đón em. Cửa hàng chúng tôi nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện.Vậy nhưng giờ đây, đồng đội tôi sắp nên xa nhau. Có thể sẽ xa nhau mãi mãi. Lạy trời phía trên chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thôi.Nhưng không, gồm tiếng dép lẹp kẹp trong nhà với tiếng người mẹ tôi:– Thằng Thành, bé Thủy đâu?Chúng tôi đơ mình, líu lo dắt nhau đứng dậy
– Đem phân tách đồ chơi ra đi! – người mẹ tôi ra lệnh. Thủy mở to hai con mắt như bạn mất hồn, loạng choạng bám vào cánh tay tôi. Dìu em vào trong nhà, tôi bảo– không hẳn chia nữa. Anh cho em tất.
Tôi kể lại hai bố lần, Thủy new giật mình nhìn xuống. Em khổ cực lắc đầu:-Không, em không lấy. Em nhằm hết lại mang đến anh.
-Lằng nhằng mãi. Phân tách ra! – bà mẹ tôi quát tháo và tức giận đi về phía cổng.
Em tôi sụt sịt bảo:
-Thôi thì anh cứ chia nhỏ ra vậy.
Đồ nghịch của cửa hàng chúng tôi cũng chẳng có nhiều. Tôi dành phần lớn cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá nhựa, những nhỏ ốc biển cả và cỗ chỉ màu. Thủy chẳng lưu ý đến chuyện đó, đôi mắt nó cứ ráo hoảnh nhìn vào thời gian không, thỉnh thoảng lại mức lên khe khẽ. Nhưng lại khi tôi vừa rước hai con búp bê từ ở trong tủ ra, để sang hai phía thì em bỗng nhiên tru tréo lên giận dữ:
-Anh lại phân chia rẽ con Vệ Sĩ với con Em nhỏ ra à? Sao anh ác thế!Tôi chú ý em bi ai bã:
– Thì anh vẫn nói với em rồi. Anh đến em tất cả.
Tôi đặt con Vệ Sĩ vào cạnh bé Em nhỏ giữa gò đồ nghịch của Thủy. Cặp đôi mắt em vơi lại, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì, em lại kêu lên:
– Nhưng như vậy lấy ai gác đêm mang đến anh?
Tôi nhếch mép mỉm cười cay đắng. Trước đây có giai đoạn tôi toàn mê ngủ thấy ma. Thủy bảo: “Để em bắt con Vệ Sĩ gác mang đến anh”.
Em buộc nhỏ dao díp vào sống lưng con búp bê bự và đặt ở đầu giường tôi. Đêm ấy, tôi không chiêm bao thấy ma nữa. Tự đấy, buổi tối tối, sau khoản thời gian học chấm dứt bài, Thủy lại “võ trang” cho bé Vệ Sĩ và đem để lên trên đầu chóng tôi. Buổi sáng, em túa dao ra, đặt nó về khu vực cũ, cạnh con trẻ của mình Nhỏ. Hai nhỏ quàng tay lên vai nhau thân thiết. Từ lúc về nhà tôi, chúng không phải xa nhau ngày nào, nên bây giờ thấy tôi đem phân tách chúng ra, Thủy không chịu đựng nổi. Công ty chúng tôi cứ ngồi thừ ra, chẳng muốn chia sứt cũng chẳng ao ước thu lại nữa. Một lát sau, em tôi đem đặt hai con búp bê về khu vực cũ. Bọn chúng lại thân thiện quàng tay lên vai nhau và chăm lo ngước chú ý chúng tôi. Thủy bỗng dưng trở đề xuất vui vẻ:
-Anh xem bọn chúng đang cười kìa!
Tôi cố kỉnh vui vẻ theo em, tuy vậy nước mắt đang ứa ra.
Bỗng Thủy lại xịu phương diện xuống:
-Sao bố mãi không về nhỉ? vậy nên là em ko được chào bố trước khi đi.
Tôi quan sát sang cửa ngõ phòng bố. Mấy ngày rồi, bố vẫn biệt tăm. Tôi xót xa quan sát em. Khi nào nó cũng kỹ càng và hiếu hạnh như vậy.
Xem thêm: Dấu Hiệu Bị U Nang Buồng Trứng, U Nang Buồng Trứng: Dấu Hiệu Và Cách Khắc Phục
-Hay anh dẫn em đến trường một lát.
“Cuộc phân chia tay bất ngờ đột ngột quá. Thuỷ như fan mất hồn, khía cạnh tái xanh như tàu láTôi đứng dậy, lấy cái khăn khía cạnh ướt đưa mang đến em. Thủy vệ sinh nước đôi mắt rồi soi gương, chải lại tóc. Bạn bè tôi dẫn nhau ra đường. Em gắng chặt tay tôi cùng nép gần kề vào tựa như các ngày còn nhỏ. Chúng tôi đi chầm lờ đờ trên con đường đất đỏ rất gần gũi của thị xóm quê hương. Đôi lúc, đùng một cái em giới hạn lại, đôi mắt cứ nhìn đau đáu vào trong 1 gốc cây hay là 1 mái nhà nào đó, toàn hầu như cảnh không còn xa lạ trên bé đường cửa hàng chúng tôi đã đi lại hàng nghìn lần tự thuở ấu thơ
Gần trưa, cửa hàng chúng tôi mới ra đến trường học. Tôi dẫn em tới trường 4B. Cô giáo trung khu đang giảng bài. Công ty chúng tôi đứng nép vào một gốc cây trước lớp. Em cắm chặt môi lặng lặng, mắt lại đăm đăm chú ý khắp sân trường, từ cột cờ đến cái bảng tin và mọi vạch than vẽ ô ăn quan trên hè gạch. Rồi em bật lên khóc thút thít.
-Ôi, em Thủy! – tiếng kêu sửng sốt của gia sư làm tôi lag mình.
Em tôi phi vào lớp:
-Thưa cô, em đến kính chào cô… – Thủy nức nở
Cô trung ương ôm chặt rước em:
– Cô biết chuyện rồi. Cô yêu thương em lắm!
Và cô con quay xuống lớp:
-Bố chị em bạn Thủy bỏ nhau. Thủy bắt buộc xa lớp ta, theo chị em về quê ngoại.
Một tiếng “ồ” nổi lên tởm ngạc. Cả lớp sững sờ. Đã bao gồm tiếng khóc thút thít của mấy thằng bạn thân. Vài ba đứa mạnh dạn bỏ nơi ngồi, đi lên nắm chặt lấy tay em tôi như chẳng muốn rời. Toàn những các bạn đánh chuyền, đánh chắt, tất cả cái kẹo, trái táo cũng để dành phần nhau trong veo mấy năm qua…
Cô giáo trung khu gỡ tay Thủy, chuyên chở phía bục, mở cặp đem một quyển sổ cùng với chiếc bút máy nắp vàng đưa mang đến em tôi với nói:
-Cô bộ quà tặng kèm theo em. Về ngôi trường mới, em cố gắng học tập nhé!
Em để vội quyển sổ cùng cây bút lên bàn:
– Thưa cô, em không dám nhận… em không được đến lớp nữa.
– Sao vậy? – Cô tâm sửng sốt.
– công ty bà ngoại em sống xa trường học lắm. Bà bầu em bảo đã sắm mang đến em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán.
“ Trời ơi !”, cô giáo tái mặt với nước đôi mắt giàn giụa. Lũ nhỏ tuổi cũng khóc mỗi một khi một to hơn. Cuối cùng, sợ làm tác động đến tiếng học, em tôi ngửng đầu lên, nức nở:
-Thôi, em kính chào cô sinh hoạt lại. Chào tất cả các bạn, tôi đi.
Tôi dắt em thoát khỏi lớp. Những thầy cô hoàn thành giảng bài, ái ngại nhìn theo chúng tôi. Thoát ra khỏi trường, tôi kinh ngạc thấy mọi bạn vẫn đi lại bình thường và nắng rubi ươm khóa lên cảnh vật.
Vừa cho tới nhà, tôi đã nhận thức thấy một dòng xe mua đỗ trước cổng. Mấy bạn hàng xóm đang giúp chị em tôi khuân đồ đạc lên xe pháo Cuộc phân tách tay đột ngột quá. Thủy như tín đồ mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá. Em chạy vội vào trong bên mở săng đồ nghịch của nó ra. Hai bé búp bê tôi đang đặt gọn gàng vào trong đó. Thủy lấy con Vệ Sĩ ra bỏ lên trên giường tôi, rồi tự dưng ôm ghì lấy bé búp bê, hôn gấp gáp lên phương diện nó cùng thì thào:
Vệ Sĩ thân yêu sinh sống lại nhé! Ở lại gác đến anh tao ngủ nhé! Xa mày, bé Em bé dại sẽ ảm đạm lắm đấy, dẫu vậy biết làm vậy nào…
Em khóc nức lên cùng chạy lại nuốm tay tôi dặn dò:
Anh ơi! lúc nào áo anh tất cả rách, anh tìm đến chỗ em, em vá cho, anh nhé…
Tôi khóc nấc lên. Bà mẹ tôi từ quanh đó đi vào. Mẹ vuốt tóc tôi với nhẹ nhàng dắt tay em ThủyĐi thôi con.
Qua màng nước mắt, tôi quan sát theo mẹ và em trèo lên xe. Bất chợt em lại tụt xuống chạy về phía tôi, tay ôm con búp bê. Em đi nhanh về chiếc giường, đặt con Em bé dại quàng tay vào nhỏ Vệ Sĩ.
Em để nó ngơi nghỉ lại – Giọng em ráo hoảnh – Anh cần hứa cùng với em không khi nào để chúng nó ngồi biện pháp xa nhau. Anh lưu giữ chưa? Anh hẹn đi
Anh xin hứaTôi khóc lóc trả lời với đứng như chôn chân xuống đất, nhìn theo dòng bóng bé nhỏ liêu xiêu vẹo của em tôi trèo lên xe. Mẫu xe download rồ máy, lao đi ra đường và phóng đi mất hút.