Khi chiếc smartphone thông minh đang trở thành "vật bất ly thân" với nhiều người, việc la cà cửa hàng xá, coffe chém gió với bạn bè, đi ăn trưa hay thậm chí là bu theo Gấu đi uống bia hơi đã thêm phần sinh động khi bao gồm wifi. Đến rất nhiều chốn ấy mà không có wifi thì điện thoại cảm ứng thông minh hóa thành cục gạch chắc? cố kỉnh nên, vẻ bên ngoài gì thì kiểu, khách vẫn phải hỏi mật khẩu wifi bằng được, dù đôi khi chả có việc gì gấp, chỉ cần lướt qua face coi tấm ảnh so deep mình new post được bao nhiêu like, ai đang phản hồi gì về mình hay ngó xem có thằng bạn nào sống ảo tung tin gì hấp dẫn không...
Bạn đang xem: Những mật khẩu wifi độc
Để màn hỏi pass thêm phần thi vị, những quán xá sẽ nghĩ ra đủ biện pháp hay ho mang đến mật khẩu wifi đơn vị mình "chất độc nhất vô nhị quả đất", với lắm cơ hội khách không những "mắt tròn đôi mắt dẹt" xuất xắc phá lên cười, nhưng còn rất có thể tức "sôi máu" nữa. Bạn đã có lần rơi vào ngôi trường hợp giống như như sau đây chưa?
Chiêu này kiên cố chỉ vận dụng được cùng với những khách hàng vui vẻ thôi, chạm mặt người nóng tiết chắc nhân viên ăn "chưởng" quá!
Nhà tôi gắn internet cáp quang, bắt buộc việc share mật khẩu wifi với láng giềng cũng không gây thiệt hại gì lắm! có hôm, bé bỏng sinh viên gần đơn vị sang, thỏ thẻ hỏi xin pass với lời hứa "Em sẽ không tiết lộ với ai". Tôi thò áp sạc ra bảo: “Wifi không phải để dùng chùa”. Chả đọc sao nó bực tức ra về, trong những khi tôi nói sự thật! Mấy tháng sau, tôi đổi pass. Gấu hỏi, tôi cũng nói thật: “Đừng tò mò và hiếu kỳ làm gì”, thế là bị tát 2 phân phát oan ức. Tôi đã làm những gì sai?
Nhà mất điện. Đang vội các bước nên dò ra tiệm café sát nhà dùng ké mạng. Mình ngọt ngào: “Em ơi, đọc giúp chị password wifi với”. Nhân viên cấp dưới ngó ra, giọng tỉnh rụi: “Chờ tí rồi nói”. Tức sôi máu, dẫu vậy lỡ call nước rồi, hổng lẽ bỏ đó đi cửa hàng khác? Ngồi đợi 10 phút vẫn thấy im im. Hỏi lại, ẻm vẫn: “Chờ tí rồi nói”. Sắp đến quạu mang lại nơi, bảo em gõ luôn giúp mình, thấy ghi: chotiroinoi.
Xem thêm: Phim 30 Ngay Lam Cha Tap 1: Phim Viet Nam, Ba Mươi Ngày Làm Cha
Cảm giác "thốn đến tận rốn" là đây, khi người quen biết tiểu yêu thương vẫn vuốt vuốt bét nhè, còn smartphone của mình thì thành cục gạch, trong khi rõ ràng máy vẫn báo sóng wifi căng đét cùng bắt nhập mật khẩu đăng nhập .
Trưa hôm ấy, tôi vẫn chat dở với khách hàng, đầy niềm tin vào quán ăn dưới cơ sở kiểu gì cũng có thể có wifi xài. Hỏi mật khẩu, em nhân viên mặt lạnh lẽo te: “Bật 3G lên đi”, trong những lúc thấy ví dụ mấy đứa bao quanh vào mạng ầm ầm. Tôi call chủ quán ra hỏi, vẫn điềm nhiên bắt bản thân “Bật 3G lên đi”. Sau khi tốn 73K chi phí 3G, cho đến khi xong bữa trưa mình new biết, pass wifi là: bat3glendi.
Tưởng tượng cái cảnh cả đám khách hàng thi nhau ngồi săm soi từng xen-ti-mét mặt bàn nhằm tìm mật khẩu thật là hài thừa đi!
Đi theo gấu vào quán bia hơi, trong khi chờ điện thoại tư vấn món thì nghịch năng lượng điện thoại. Hỏi 5 lần 7 lượt, nhân viên cấp dưới đều xui: “Hỏi thằng bên cạnh”. Má ơi, xung quanh toàn các anh đã hăng cơn nhậu, ai mà dám hỏi! Ngồi hoài cũng chán, mình nhờ gấu hỏi thì chàng trai bên cạnh cũng bảo: "Hỏi thằng bên cạnh". Hờn kinh!