Nội dung sách Sáu người Đi Khắp cố kỉnh Gian
Trên hàng núi Continental Divide chia cắt vùng đất phía Tây nhưng Joe vừa đi qua với vùng phía Đông mà anh sắp đến đến, một cơn sốt tuyết đuổi kịp anh, rồi khi anh ngồi trong loại xe tải xuyên thẳng qua đêm tối tiến về Cheyenne, ánh đèn pha phản bội chiếu lên hàng triệu bông tuyết tủ lánh.
Bạn đang xem: Sáu người đi khắp thế gian ebook
“Đây là vùng khu đất tuyệt vời,” anh chấp nhận lẩm bẩm với lái xe, nhưng tín đồ này chỉ lúng túng nhìn tuyến đường trước phương diện càu nhàu, “Đáng lẽ họ đề xuất để nó lại cho người da đỏ.”
Phía Đông thành phố Rawlins, tuyết đậy dày đến nỗi thiết bị cày cũng trở thành sa lầy, buộc một hàng lâu năm xe thiết lập và các cái xe nhỏ tư nhân liều lĩnh phải dừng lại ở té tư, giao với mặt đường 130 từ phía Nam. Lái xe cùng hành khách rầm rịt trong một quán ăn uống nhỏ, gặp gỡ đúng lúc không có người góp việc, ông chủ cần mệt bở khá tai giao hàng cà phê với bánh cuộn.
“Đây là vùng đất tuyệt vời,” Joe nói với một tổ người đang túm tụm quanh lỗ thông hơi của nhà bếp lò.
“Anh đi về phía Đông tuyệt Tây?” một bạn hỏi.
“Đông.”
“Anh không đi lính à?” một tín đồ lớn tuổi hỏi, chỉ vào mái tóc dài của Joe.
“Không.”
Sau này Joe không sao tưởng tượng lại được phần nhiều gì diễn ra tiếp theo, nhưng băn khoăn thế nào nhưng mọi tín đồ lại nảy ra ý suy nghĩ anh vẫn đi về phía Đông để ngừng thủ tục tuyển quân, họ nhất định đòi trả tiền cafe và thiết lập thuốc lá mang lại anh.
“Những năm tháng tuyệt vời và hoàn hảo nhất nhất tôi yêu cầu qua chính là thời gian làm việc trong quân đội,” một anh lái xe tuyên bố.
Xem thêm: Đọc Truyện Nữ Hoàng Ai Cập Tập 82 : Chợ Nô Lệ (Bản Siêu Nét)
“Họ sẽ dạy tôi làm nỗ lực nào kiêng xa rắc rối,” một người khác tán thành.
Một người lũ ông bự tuổi xen ngang, “Tôi đã thử qua bố năm tuyệt diệu làm việc Nhật.” Ông ta cười cợt thích thú. “Tôi đã hành động với đàn con hoang da xoàn bé nhỏ tuổi từ Guadalcanal cho tới vịnh Leyte; tôi ngủ với lũ chúng trường đoản cú Osaka cho tới Tokyo – cùng tôi sẽ có tác dụng lại cả hai bài toán này.”
“Bọn gái Nhật có ấn tượng không?” một tín đồ trẻ rộng hỏi.
“Hạng nhất.”
“Vùng phía Đông của giang sơn này gồm thú vị không?” Joe hỏi.
“Thú vị à?” người lũ ông khủng tuổi khịt mũi. “Không có một inch nào ở Nhật lại ko thú vị. Cậu đã nghe kể tới Nikko chưa? lúc nào ở việt nam và được ngủ phép, hãy mau lẹ làm một chuyến lên Tokyo cùng bắt tàu mang lại Nikko đi, bé trai. Cậu đang thấy sản phẩm gì đó.”
“Tôi muốn nói giang sơn này. Miền Đông ở đây có rất đẹp không?”
“Đây là một đất nước xinh đẹp, từ ước Golden Gate đến ước Brooklyn,” một anh lái xe nói cùng với vẻ thành kính, “và anh đừng lúc nào quên nó.”
Giọng nói ngấm đượm tình thân nước đang làm thay đổi tâm trạng chung, với một tài xế bảo Joe, “Khi nào cậu bắt đầu làm quân đội, nhất mực họ sẽ giảm trụi mái tóc lâu năm của cậu, nhãi nhép ạ. Nó sẽ tạo nên cậu tương đối hơn đấy.” Cánh lái xe độc nhất vô nhị trí là kỷ chế độ trong quân team sẽ hữu ích cho Joe, với nghe họ ca tụng những tiện ích của nó, anh thầm nghĩ bản thân thật hèn mạt biết bao khi để cho mọi người tưởng rằng anh sắp đến nối tiếp bước chân họ trong khi thực tế anh đang lợi dụng lòng mến khách của họ để trốn chạy. Anh nén xúc cảm xấu hổ lại và nghĩ: trường hợp mình nói với bọn họ mình sẽ trốn quân dịch, vững chắc họ vẫn nện mình đến chết mất.
Xấu hổ do sự ko trung thực của mình, anh rời cửa hàng ăn bước vào trong cơn bão, ánh đèn pha kỳ quái từ những cái xe đã xa dần trên đường hắt vào màn đêm tuyết phủ. Gồm có lúc, thế giới của anh hình như rất nhỏ bé, không rộng lớn hơn vòng tròn mà những bông tuyết chế tạo ra ra, nhưng lại sở hữu những lúc, khi ánh sáng đã mất hút, nó trải rộng lớn ra thành một thảo nguyên vô tận, lặng lẽ và mênh mông. Đứng vào cơn bão, bị giam hãm giữa vòng tròn tia nắng nhưng vẫn bị đẩy về phía chân trời, anh đã cảm thấy được chân thành và ý nghĩa của trái đất này, cảm giác được sự diệu huyền vĩnh viễn cấp thiết hiểu được, mà lại từ nay trong tương lai anh là một trong những phần có tri giác của nó.
Đồng thời, lần đầu tiên anh hiểu rõ giá trị của nước Mỹ, mênh mông và hỗn mang trong bóng đêm tràn ngập. “Đây là 1 trong những mảnh đất đáng để chiến đấu vày nó,” anh lẩm bẩm, ko thấy gồm gì mâu thuẫn trong việc là 1 trong những người trốn quân dịch tuy vậy lại tha thiết chiến đấu do một mảnh đất mà anh ta cảm xúc tươi đẹp. Trong chừng mực xét đoán của anh, bên yêu nước cừ khôi nhất anh từng gặp gỡ trong tứ năm vừa qua đó là bà Rubin, một bà nội trợ bởi Thái ngồi trong tầng hầm nhà bái giáo hội Trưởng lão, cố gắng đem lại chút ổn định nào đó từ trong tình trạng rối ren mà quốc gia bà đã lâm vào.
Ngay lúc để chân cho tới New York, anh đi thẳng đến quảng trường Washington, vị trí ngôi nhà thời thánh anh kiếm tìm trông tương đồng cái anh đã quăng quật lại ngơi nghỉ California với cũng là chỗ người đàn bà nằm trong giáo phái Quaker hỗ trợ tư vấn cho anh bao gồm thể chính là chị em của bà Rubin. Bà xác định với anh câu hỏi làm thì cực kỳ sẵn, cơ mà anh cần thận trọng trong những khi tìm kiếm, “Cậu nên tránh phần lớn nơi người chủ có thể đòi coi thẻ quân dịch. Và hãy cảnh giác với mọi vị mập tuổi sinh sống liên đoàn xây dựng. Họ rất ái quốc và họ yên cầu cậu cũng cần ái quốc… theo phong cách của họ. Nhưng đó là một showroom có thể bao gồm ích. Fan ta đang phá một tòa đơn vị cũ với họ sẽ vui mừng nếu có bất kỳ người khoẻ bạo gan nào cho tới làm.”
Anh mang lại nhận việc tại một công trường gần khu dã ngoại công viên Gramercy, khu vực có một chiếc hố rất lớn ngay cạnh một ngôi nhà bự của bốn nhân đang bị đập đi. Viên đốc công giải thích, “Điều phiền toái là mấy tay dở người dở muốn giữ nguyên mấy dòng trần. Dường như chúng được va khắc xuất phát điểm từ 1 trăm năm trước. Quá trình của cậu là đưa chúng xuống nguyên vẹn.” Joe chưa kịp nói gì thì ông đốc công vẫn ấn loại xà beng vào tay cậu, hét lên, “Nhớ đấy, nếu chúng tôi muốn phá mấy dòng trần bị tiêu diệt tiệt này, cửa hàng chúng tôi đã dùng quả tạ sắt rồi. Công ty chúng tôi muốn bọn chúng nguyên vẹn một khối.” Lát sau, một viên trợ lý bước vào căn phòng, chỗ Joe đang làm việc trên giàn giáo, với thì thầm, “Nếu ai hỏi thẻ công đoàn của cậu thì cậu là nghệ sĩ thoải mái đang cứu mẫu trần này cho một viện bảo tàng nhé.”
“Bảo tàng nào?”
“Bảo tàng kiến trúc và xây đắp New York,” người bầy ông nói nhanh. “Chẳng tất cả viện bảo tàng nào tên bởi vậy cả với nó sẽ giữ lại được cho phần lớn tay sinh hoạt công đoàn bận rộn cho cho tới tận tuần sau new hiểu ra được.” Công việc bụi bờ và vất vả, tuy nhiên khi anh leo xuống khu đất nghỉ giải lao, viên trợ lý nói: “Hãy tưởng tượng cậu là Michelangelo. Ông ta thao tác làm việc trên kia hai mươi năm, tôi biết được vấn đề này vì vẫn xem phim. ‘Nhà ngươi sẽ làm việc trên kia nếu ta bảo vậy!’” Ông ta liên tục gào lên với giọng điệu cực kỳ kịch: “Ta là Giáo hoàng. Con quay trở lại làm việc ngay.”
Ban tối Joe ngủ trong nhà trọ cơ mà người bầy bà trong nhà thờ giới thiệu, cùng anh mệt mang lại nỗi thiếp đi ngay. Quanh vùng quanh đó siêu náo nhiệt, và suốt một ngày dài anh thấy đám thanh niên tụ tập bên cạnh đường, tất cả cả những cô gái rất quyến rũ, tuy nhiên anh không nhập bọn. Trách nhiệm trước mắt của anh ý là kiếm đầy đủ tiền để vượt biên sang Canada.