Trong lịch sử dân tộc của ngành đường sắt Việt Nam, vụ lật tàu E1 tháng 3/2005 trên thịtrấn Lăng Cô, huyện Phú Lộc, tỉnh quá Thiên-Huế được liệt vào một trong nhữngtai nàn thảm khốc bậc nhất. 12 tín đồ tử vong, rộng 90 tín đồ bị yêu quý nặng, toànbộ tuyến đường tàu huyết mạch bắc nam bị tê liệt vào một thời gian dài sau thảmhọa Lăng Cô.
Bạn đang xem: Tai nạn tàu hỏa ở lăng cô
Đã 12 năm trôi qua, những người dân tại An bốn Tây vẫn chưa thể quên đượcnhững ngày tàu đổ năm nào.
Mưa lây rây xuyên suốt mấy ngày khiến con con đường đất đem vào nhà ông Nguyễn Mạng(51 tuổi, xã An tư Tây) mềm nhũn đất. Nhưng bất chấp, ông Mạng vẫn quầyquả xắn cao ống quần, tay xách dép lội bùn ra lộ lớn. Theo lời hẹn, sớm nay ông sẽcùng mấy người bạn đồng niên ra song miếu thờ trên ngạnh Đá Bàn nhằm thắp hươngcho đầy đủ nạn nhân xui xẻo của tồi tệ tàu E1.
“Cho tới tận bây giờ, thi phảng phất tôi vẫn ngủ mơ thấy dòng ngày số phận ấy.Thương trung tâm lắm,” ông Mạng run run.
Trưa hôm đó, ông Mạng cùng hơn 30 người của thôn Hói Dừa đang làm cho móng nhàcách ghềnh Đá Bàn chừng 1km thì nghe thấy tiếng rượu cồn rầm rầm. Hoảng hồn,cánh thợ xây quăng quật cuốc, xẻng cấp vã chạy ra phía bên ngoài thì thấy fan dân đang nhốnnháo. Hồ hết tiếng hô hoán: Đổ tàu rồi, đổ tàu rồi vang vọng khắp xóm nghèo.
Khi cho tới nơi, một cảnh tượng tởm hoàng hiện nay ra khiến tất cả mọi tín đồ rùng mình.Tàu E1 bây giờ bị chệch ngoài ray, ngả hẳn về phía váy Lập An cạnh đó. Đáng sợhơn, cả đoàn tàu dài bị đứt đôi ở khúc giữa, nhì toa văng hẳn xuống ngoài ghềnh ĐáBàn, ngấp nghé mép nước.
“Từ phần ray mang lại mặt ghềnh bắt buộc tới 2-3m nhưng mà hai toa này vẫn bị bật tung lên rồitrượt xuống. Bao phủ la liệt bạn nằm, trườn giữa đống tư trang ngổn ngang,”ông Mạng rùng mình nhớ lại.
Ông Mạng vẫn thường ra ngôi miếu bé dại nơi xảy ra vụ tai nạn để dâng hương chonhững fan đã khuất. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
Anh Phạm Cư, khi ấy mới 24 tuổi cho tới tận lúc này vẫn còn bị ám ảnh bởi E1.
Anh kể: “Ra cho tới Đá Bàn thì thấy tín đồ quá trời người. Một bà cầm cố bị cụt tay, máume tùm lum ngồi khóc ngay bên cạnh toa đổ, sát gần đó là hai bạn khác ko rõ sốngchết bị văng ra xa. Hồ hết tiếng rên la, gào khóc thường xuyên vọng ra trường đoản cú toa tàu đổ."Gần như ngay lập tức, bạn dân các xóm hói Dừa, hói Mít hò nhau lao vào cứungười.
Ngày đó, cục bộ khu vực này nằm trả toàn biệt lập với bao quanh chứ khôngcó mặt đường nhựa như bây giờ. Tuyến giao thông vận tải duy tuyệt nhất đâm chiếu qua An tứ Tâychính là khối hệ thống đường fe Bắc-Nam. Vị vậy, khi E1 chạm mặt nạn, việc tiếp cận hiệntrường để cứu giúp của cơ quan tác dụng rất khó khăn.
Xem thêm: Lời Giải Tóm Tắt Đề Thi Toán Đại Học 2019 Và Lời Giải Từng Câu
Ông Mạng bước thấp cách cao leo lên khu miếu thờ được dựng ngay nơi tàuThống duy nhất năm như thế nào bị đổ. Chỉ tay vào triền đá black trơn tuột rêu phía dưới, ôngkể: “Lúc ấy, ưu tiên bậc nhất của shop chúng tôi là cứu những người còn sống, chuyển họra khỏi gò đổ nát.”
Trong một khoảnh khắc, ông Mạng như sinh sống lại với mọi ký ức hãi hùng. Trướctoa tàu đổ nghiêng, người bọn ông ấy cuống cuồng dùng tay không cạy cửa, đầungón tay rỉ máu vị bị sắt cứa vào. Ngay bên cạnh, ông Nguyễn quang Thành xoaytrần, vớ ngay lập tức tảng đá ven ray, đập cồm cộp vào cửa nhà lên xuống bị kẹt.
“Chúng tôi cứ tất cả gì thì dùng nấy. Sau khi mở được lối vào, mấy bằng hữu chui sâuvào trong, cứ theo giờ đồng hồ kêu rên mà trườn tới gần, kéo người bị kẹt xuống,” ôngThành hồi tưởng.
“Khi kia mọi người dân có sợ không?,” shop chúng tôi hỏi.
“Sợ chứ. Nhưng vì chưng lương tâm buộc phải tôi vẫn bắt buộc cứu. Đến giờ tôi vẫn ân hận hận do mộtsố người mình nghĩ về là chết rồi nên không gửi ra. Trong tương lai mới biết, bọn họ bị sốc nênngất đi. Giá nhưng mà mình cứu vớt kịp thì chưa kiên cố họ vẫn chết,” ông thành đáp.
Ngôi miếu nhỏ được dựng lên sau vụ tai nạn thảm khốc rất có thể coi như một dấu vết nhắc nhở đầy đủ lái tàu qua đây phải cảnh giác (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
Cứu được tín đồ ra vẫn khó, nhưng bài toán vận chuyển các nạn nhân vào thị xã LăngCô càng nan giải gấp bội. Đầm Lập An rộng lớn nước vẫn ngăn toàn bộ hiệntrường với đất liền. Nhưng mẫu khó ló loại khôn, trường đoản cú tứ phía, hàng trăm chiếc ghe, đòcủa dân làm cho nghề tôm cá trên đầm theo giờ đồng hồ í ới gọi nhau ì oạp chèo về Đá Bàn.Sau lúc đón từng nạn nhân, đám ghe cá lại mải miết chạy theo hướng thị xã LăngCô. Đội ghe thôn An Tử Tây được một ngày hoạt động hơn 100% công suất.
Sau 3h vật lộn, cuộc cứu giúp vô tiền khoáng hậu do hàng chục ngư dân, nôngdân, thợ xây, thợ gỗ… nhị xóm Hói Mít với Hói Dừa new kết thúc. Sản phẩm chụcngười đã có được cứu gửi vào đất liền kịp thời nên như mong muốn giữ lại mạng sống.
Điều xứng đáng trân trọng hơn, trong cảnh quan hỗn loàn ngày ấy, ngoài việc cứungười, bà nhỏ xóm cứu giúp tàu còn cử nhau gom tiền bạc, hành lý, gia sản vương vãilại, giảm cử tín đồ trông coi để chờ cơ quan tác dụng tới xử lý.
Ông Thành không cất nổi niềm trường đoản cú hào: “Cả thôn còn được bí thư thức giấc ủy ThừaThiên - Huế và bộ trưởng liên nghành Bộ giao thông vận tải thời kia tuyên dương với thưởng mỗingười 100.000 đồng vì chưng lòng gan dạ không nại hà hiểm nguy cứu hộ, cứu vãn nạn tàuE1”.
12 năm vẫn trôi qua, số đông những hero E1 giờ số đông đã cách sang ngưỡngbên cơ của cuộc đời. Xã nghèo đã và đang dần thế da đổi thịt dựa vào chính… thảmhọa cũ. Sau ngày xảy ra tai nạn không lâu, tỉnh quá Thiên-Huế đang phá núi, mởđường vật liệu bằng nhựa chạy vòng quanh vũng nước lợ, đi qua tận cửa số đông ngôi nhà. Conđường như 1 món quà mang đến lòng trượng nghĩa của rất nhiều người hùng Lập An.Điện cũng rất được đưa về từng hộ. Xóm cứu giúp tàu ngày làm sao giờ trở nên một trongnhững điểm du lịch đẹp cần thơ vào hàng đầu tỉnh quá Thiên-Huế. Đời sống bàcon dựa vào đó cũng bị khấm khá hơn xưa nhiều.
Trưa nay, ôn lại chuyện cũ, tất cả những nhân triệu chứng của thảm họa E1 lúc xưa vẫnđượm buồn. Thắp bó hương thơm trên miếu song Đá Bàn, ông Thành bắt đầu lẩm nhẩmkhấn. Giờ khấn khứa rì rầm dần dần lẫn loãng rồi mất hút trong màn mưa vẫn đangbay cất cánh trắng trời…