Nếu như trên đời không tồn tại gió...
Bạn đang xem: Tiểu thuyết chiếc lá bay
Thì giờ phong linh sẽ không thể reo.Nếu như không có gió... Thì lá sẽ không thể cất cánh đi.Nếu như 1 ngày không có gió... Chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhauEm đi trên con đường đầy lá thu rơi, em từng cầu ao sẽ có được một ngày nam giới hoàng tử của em đã xuất hiện. Cứ mỗi buổi chiều, em lại long dong trên ngọn đồi. Chỉ nên em đang tìm kiếm. Tuy nhiên tìm cái gì cả em cũng không rõ. Em nhắm đôi mắt lại nhằm nghe tiếng xì xào của gió. Em vẫn muốn làm cơn gió.Em nhặt dòng lá vừa lìa cành, em ý muốn nó phía trong cuốn sổ của em. Cứ coi như 1 cái lưu lại sách cũng được.Lúc em xoay đầu lại, em phân biệt rằng anh sẽ ở vùng phía đằng sau em.Anh cười. Em cũng cười. Lá rơi vô tình lên làn tóc anh. Thời khắc đó, anh như thiên sứ.Anh lướt qua em, em thấy tim bản thân như dứt đập. Không biết rằng anh cũng chú ý em từ phía sau.Khi anh đi, giờ gió lại an toàn thổi lên. Em yêu sự an toàn trong từng khoảnh khắc. Em lần chần cơn gió tới từ đâu, mà lại em vẫn thầm ước ao một tình yêu nho nhỏ.Nhưng liệu rằng sống mãi mãi trong mơ mộng có thật sự gồm được niềm vui hay không?Anh bước đi. Em cũng cách đi. Định mệnh sẽ quan trọng kéo hai ta lại với mọi người trong nhà nếu như em không nhức nhói tim.Anh đến bên em, nhìn em bằng hai con mắt ấy.Anh biết không? Em thiệt sự rất ao ước tìm kiếm một thứ nào đó cho riêng mình. Để rất có thể hoài niệm...Tiếng phong linh reo lên. Hình bóng anh trở phải mờ nhạt...Em vẫn muốn gặp anh lần nữa...Em lướt đi êm ái trên đồi hoa lau. Gió vuốt vào làn domain authority em...hoa lau nghiêng bản thân theo gió.Em yêu thương cành hoa white muốt.Một bàn tay không giống cũng khẽ va vào nó. Em ngước mắt lên. Anh chú ý em. Em quan sát anh. Nhị ta nhìn nhau thọ thế.Em ngồi cạnh anh. Em dõi đôi mắt theo cánh chim mỏi lượn lờ trên ko trung. Anh vẫn nhắm mắt kia sao?Anh vuốt tóc em...em muốn... Mặc dù chỉ là trong tích tắc thôi. Thời tự khắc này tạm dừng mãi mãi.Một đợt tiếp nhữa tiếng phong linh reo lên trong không gian mờ mờ sương...Em lừng chừng liệu có thể nhìn thấy anh nữa không?Cánh đồng hoa cải vàng đã dần khép bản thân đi ngủ.Chiều thu lộng gió. Êm đềm. Im lẽ.Anh lại đứng đằng sau sống lưng em.Xem thêm: Khám Phá Kem Dưỡng Da Pond Ban Đêm Có Những Thành Phần Nào? ?
Anh cho gần. Anh nạm lấy bàn tay em."Đừng đi!"Đó là câu nói đầu tiên anh dành riêng cho em. Ta gặp gỡ nhau. Nhưng chưa lần như thế nào nói chuyện. Hình như hai ta hoàn toàn có thể không phải nói cũng biết đối thủ nghĩ gì.Anh cười. Nhưng lại sao em thấy chua chát. Em sợ. Sợ hãi lỡ như... Giờ phong linh reo lần nữa. Em sẽ buộc phải biến mất. Rất có thể sẽ không thể trở về nữa. Nhưng em càng hại anh hơn."Sao lại thay đổi mất!"Anh hỏi em. Em cũng không biết trả lời ra sao.Em chỉ cần anh biết... Em đã mãi mãi trộn lẫn làn gió kia.Mãi mãi...Em ham mê gió... Bởi nó cũng như em.Không biết trường đoản cú đâu...em cũng thế.Định mệnh đã ra đời em. Em đang sống theo đều gì định mệnh định sẵn.Em đang trôi theo làn gió. Trung khu hồn em là gió. Em là gió. Anh có thể là lá không? Để khi em nhớ về anh, gió đang cuốn dòng lá bay theo.Anh biết không? hoàn toàn có thể em chẳng phải là loại người. Em lộ diện khi gió đến... Và biến mất khi gió đi.Em là tinh linh của gió. Cũng chắc hẳn rằng là sứ giả của gió.Anh hoàn toàn có thể gọi em là thiên thần. Dẫu vậy em ko thích. Em chỉ mơ ước tìm thấy bạn dạng thân mình. Với tư tưởng của riêng rẽ mình.Em đang đi cho một vị trí rất xa. Nhưng lại em sẽ luôn luôn nhớ cho anh.Em ko biết đó là gì? Em chần chừ thế làm sao là yêu. Nhưng gồm lẽ...em biết...em yêu thương anh.Em không muốn anh nhớ về em là 1 mảng kí ức mơ hồ. Thà là anh không biết đến em.Anh quên em nhé! Em sẽ không còn ở trong tâm hồn anh. Nếu như gió gồm thổi. Bao gồm lẽ... ông trời sẽ mang lại anh thấy em vào làn gió ấy.Nếu ta bao gồm duyên...anh đã được chạm chán em.Em luôn luôn nhớ về anh. Em là gió...Gió có thể cuốn cất cánh chiếc láThe end.