Bài tập làm văn suy xét về câu nói: “tôi vẫn khóc lúc không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày” – (Hellen Keller) bao gồm dàn ý và bài xích văn mẫu cho chúng ta học sinh tham khảo.
Bạn đang xem: Tôi đã khóc khi không có giày để đi

Đề bài: suy nghĩ về câu nói: “Tôi đang khóc khi không có giầy để đi, cho tới khi tôi nhìn thấy một người không tồn tại chân để đi giày” – (Hellen Keller).
Dàn ý
1. Mở bài
Cuộc sống quả thật vô cùng kì lạ. Có những con bạn sinh ra được hưởng khá đầy đủ mọi ưu tiên vật chất và tinh thần. Nhưng lại sở hữu những người xấu số mất đi một trong những phần ưu ái đó. Và trớ trêu nắm khi những người có vừa đủ mọi sản phẩm công nghệ lại thường cảm xúc không vừa lòng khi thiếu đi một trang bị vật chất thông thường nào đó. Chúng ta cứ mãi suy nghĩ về bản thân mình mà lần khần rằng xung quanh còn tồn tại biết bao nhiêu người còn kém như mong muốn hơn mình rất nhiều. đàn bà nhà văn Mĩ Hellen Keller đã có lần như thế cho tới một ngày bà chợt phân biệt những suôn sẻ mà bản thân được hưởng, bà trọng tâm sự “Tôi vẫn khóc bởi không có giày để đi cho tới khi tôi bắt gặp một người không có chân để đi giày”. Lời trung tâm sự tâm thành đó đã thức tỉnh biết bao xúc cảm trong trái tim mỗi người.
2. Thân bài
a. Tổng quan ( Dẫn dắt vào bài)Câu nói trên của thiếu phụ nhà văn Mỹ tuy ngăn nắp nhưng ý nghĩa sâu sắc lại sâu sắc vô cùng. Đó là sự thiếu thốn, khó khăn của bản thân chẳng thấm gì so với đều mảnh đời còn nghiệt ngã, còn xấu số mà ta chạm chán phải.
b. Giải thích-“Khóc” là 1 trong trạng thái trọng tâm lí, cảm xúc ở con tín đồ do xúc cồn hoặc nhức buồn. -“Không có giày để đi” như ngầm ẩn cho sự thiếu thốn, khó khăn về đồ chất. -“Không gồm chân nhằm đi giày” là việc mất mát về một phần tử trên cơ thể, là nỗi xấu số nghiệt bổ của số phận, nỗi nhức về thân xác lẫn trọng điểm hồn.
=>Ý nghĩa lời trung tâm sự: cuộc sống thường ngày có muôn vàn nụ cười những cũng có khá nhiều khổ đau cùng bất hạnh. Hãy thấy mình còn là người như mong muốn hơn nhiêu bạn khác nhằm biết đưa ra sẻ và cố gắng vươn lên, không lúc nào cúi đầu tuyệt vọng trước những xấu số và hại não trong cuộc sống.
c. Phân tích chứng tỏ để nắm rõ vấn kiến nghị luận– “Tôi đang khóc vì chưng không có giày để đi”:
Con người ta “khóc” khi tâm hồn đau buồn, xúc động, cũng có thể có khi khóc bởi vì vui quá. Ở đây, bạn nữ sĩ sẽ “khóc” khi “không có giày để đi”. Đó là khóc vì phiên bản thân cho đầy đủ thiếu thốn, trở ngại về trang bị chất, cho việc ích kỉ của cá thể khi cảm thấy thua thiệt so với bao người. Suy đến cùng cũng là phương pháp sống ỷ lại, thiếu thốn ý chí để vực lên mà chỉ biết khóc cho đa số khó khăn, thử thách tưởng chừng rất bình thường trong cuộc sống. Bên trên thực tế, có khá nhiều người quen sống hạnh phúc, trong thành công xuất sắc mà khi đối mặt với các chông gai, thua thảm dễ nản chí. Hay những cô cậu học sinh, sv chỉ vì bố mẹ không đáp ứng đầy đủ những yêu dấu của mình, cơ mà hỗn láo, gây nên nhiều hành vi sai lầm khác.
– “Cho đến lúc tôi nhìn thầy một người không tồn tại chân nhằm đi giày”:
Thế nhưng, họ đâu biết rằng, bao gồm mảnh đời còn bất hạnh, bao hàm con bạn vẫn sống mặc dù “không bao gồm chân để giày”. Đó là những người dân khuyết tật, những người bất hạnh, thiếu hụt may mắn, không được hưởng sự ưu ái của số phận. Dẫu vậy, chúng ta vẫn ước mơ được sống, được hiến đâng cho cuộc đời thêm xanh, cho ngày xuân mãi mãi tươi tắn bởi ý chí với lòng quyết trung khu vượt lên nghịch cảnh. Giả dụ như trong khi ta đã bất mãn với số đông bộ quần áo cũ, với ngôi nhà độ ẩm mục vì hoàn cảnh về vật hóa học thì ở ko kể kia bao gồm người không tồn tại nổi một căn nhà tranh, một giấc mộng yên bình trong ngày đông giá rét giá rét. Ví như như ta thở than về đầy đủ khuyết điểm xung quanh thì trong cuộc sống thường ngày còn bao bạn phải chịu nỗi nhức thể xác lẫn trọng điểm hồn vì bị bệnh quái ác, bởi vì hình hài dị tật. Cuộc sống của họ yếu may măn hơn chúng ta rất nhiều. Vậy trên sao, chúng ta lại không trân trọng phần đa gì mình đang có, không cảm thấy ưng ý về bản thân? giáo sư Nguyễn Ngọc Kí – bạn bị tật nguyền đôi tay và bắt buộc dùng đôi chân của chính bản thân mình để tập viết, gồm có lúc buồn bã nhưng sức mạnh của ý thức đã góp thầy đổi mới một đơn vị giáo ưu tú. Tuyệt hiệp sĩ tin học Nguyễn Công Hùng tranh đấu với số phận tật nguyền nhằm sống một cuộc sống có ích, có hiến đâng cho khu đất nước. Họ đầy đủ là phần lớn tấm gương sáng, mọi tấm gương “không tất cả chân nhằm đi giày” vượt lên trên hoàn cảnh, số phận với lòng tin và ý chí kiên cường.
d. Ý kiến tiến công giá, bình luậnLời trung tâm sự của người vợ nhà văn Mỹ Hellen Killer như một sự nhấn thức một điều tự đúng đến sai. Người vợ sĩ khóc vì yếu tố hoàn cảnh “không có giầy để đi” cho đến khi bà thấy được một người không tồn tại cả đôi chân nhằm đi giày. Bà kịp nhận ra mình còn là một người như ý hơn họ khôn xiết nhiều. Chỉ là 1 trong những lời chổ chính giữa sự mà lại Helen Killer sẽ thức tỉnh không ít người dân chỉ nghĩ đến bản thân, sống ỷ lại cùng thiếu ý chí vươn lên. Lời vai trung phong sự ấy như một bài học kinh nghiệm sâu sắc giành riêng cho tất cả đầy đủ người: Hãy biết trân trọng những gì mình đang xuất hiện và cố gắng hết sức bản thân để dành được sự thành công trong cuộc sống! Chẳng yêu cầu mọi tín đồ vẫn từng nói: “Sống bên trên đời cần có một tấm lòng” hay sao? Vậy hãy học cách yêu yêu đương và thông cảm trước hồ hết mảnh đời bất hạnh, khổ đau, hãy trợ giúp họ cho dù chỉ là một lời rượu cồn viên. Từ đó mới bao gồm thêm sức mạnh,lòng tin, không lúc nào gục ngã, cúi đầu trước đầy đủ chông tua trong cuộc sống.
3. Kết bài
Câu nói của cô gái nhà văn Mỹ Helen Killer đã để lại cho toàn bộ mọi người một bài học kinh nghiệm vô thuộc quý giá. Dựa vào đó, mà bọn họ mới đưa ra một chân lí cuộc sống, biết yêu quí hơn đông đảo gì mình đang có và xúc động hơn trước đây nhiều mảnh đời.
Bài văn mẫu
Tôi vẫn khóc lúc không có giầy để đi cho tới khi tôi nhận thấy một người không có chân để đi giày – bài 1

Con người vốn là loài sáng ý nhất cơ mà cũng tham vọng nhất. Trường hợp chỉ dễ dàng và đơn giản là sự khát khao để có được điều gì đấy bằng con phố chân thiết yếu thì là điều rất tốt. Nhưng ước mơ quá mức khiến họ mù quáng, làm hồ hết điều ko tưởng, sai trái. Và thường thì rất ít ai biết thỏa mãn nhu cầu với số đông gì mình có, cầm vì chấp nhận thì chúng ta lại cảm thấy vẫn không đủ và mong muốn hơn nữa, nhiều hơn nữa nữa. Ở đây, họ đang “khóc”. Khóc là một hành động thể thực trạng thái trung ương lí của con người. Bạn có chuyện buồn, gồm nỗi đau, bị tổn thương xuất xắc uất ức, căm phẫn… các bạn sẽ khóc. Hoặc niềm vui, niềm sung sướng ngập tràn trong tim…làm bạn òa khóc. Còn vì sao mà Hellen sẽ nói đến chính là “không tất cả giày”. Tức là bạn cần mang đôi bàn chân trần cách trên những con đường. Nó chỉ đơn giản dễ dàng là sự thiếu thốn đủ đường về thiết bị chất, 1 phần nhỏ vào cuộc sống. Nhưng các bạn lại khóc. Như ý thay, tín đồ ta đang kịp choàng tỉnh – “cho mang đến khi” – nhận thấy nỗi xấu số của người “không tất cả chân để đi giày”- mất đuối về thể chất lẫn tinh thần. Ở đây, Hellen ước ao nhắc nhở bọn họ phải biết chấp nhận, biết bằng lòng với những cái mình đang xuất hiện và phải biết quan tâm, chia sẻ cùng gần như người. Hơn không còn là không bi quan, tự ti với bao gồm mình với không từ quăng quật trước khó khăn thách thức.
Cuộc sống này không có ai hạnh phúc rộng ai với cũng ko ai bất hạnh hơn ai. Điều đặc biệt quan trọng là bọn họ nhìn nhận với đối đãi cùng với chúng như vậy nào. Bao gồm thể, với bạn, một thứ gì đó không là gì cả tuy nhiên với người khác nó là cả một kho tàng quý giá. Chúng ta sống trong điều kiện tốt, không biết đến những người ngày đêm lang thang đi kiếm từng hạt cơm trắng lót dạ. Các bạn được xuất hiện có cha và mẹ, không biết đến những đứa con trẻ mồ côi, bắt buộc tự lực tìm sống trong xã hội đầy rẫy hầu như lo toan, hiểm nguy. Và chúng ta là fan khỏe mạnh, cơ thể không khiếm khuyết, bạn cũng chẳng biết những người dân khuyết tật xuất xắc mắc bệnh đề nghị nỗ lực từng ngày để được sinh sống như một fan bình thường… tất cả những gì các bạn có là đa số thứ mà fan khác mong mỏi có được, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi và sự thật đau lòng là phần lớn họ vẫn không khi nào có được. Bởi vì vậy, đầu tiên hãy học phương pháp trân trọng hồ hết gì mình sẽ có. Rồi dần dần, bạn sẽ học được bí quyết đồng cảm, cách không ngừng mở rộng vòng tay, mở cửa nhà trái tim để share với phần lớn số phận xứng đáng thương. Khó khăn bây giờ bạn vấp đề nghị chỉ là 1 vấn đề mang ý nghĩa tạm thời, rồi bạn sẽ có phương pháp để vượt qua. Cứ bình tĩnh. Đừng gấp chùn cách bởi niềm sung sướng sẽ cho với bạn nơi cuối tuyến đường và chỉ dành cho những ai thực sự nỗ lực và biết yêu thương thương.
Thực tế, không cạnh tranh để bạn xác thực điều tôi nói nghỉ ngơi trên. Nếu như bạn than thở về bộ xống áo cũ, căn nhà chật thon thì vẫn đang xuất hiện những người vô gia cư phải gật đầu cuộc sống thiếu thốn đủ đường mọi sản phẩm công nghệ vật chất, dù buổi tối thiểu nhất. Nếu bạn chần chừ, ngần ngại thậm chí nản lòng, cách lùi lại phía sau thời điểm vấp buộc phải viên đá lớn trên phố thì Nick Vujicic, Beethoven, Stephen Hawking,… chính là những tấm gương sáng cho mình noi theo, cân nhắc về chủ yếu mình, cũng như học cách đứng dậy và đi tiếp. Có lẽ không ai không biết đến Nick Vujicic, một diễn thuyết gia bạn Úc, một người truyền Phúc Âm. Ông bị cụt cả hai tay cùng hai chân nhưng lại chính là người thành công xuất sắc và truyền niềm tin, rượu cồn lực sống, cống hiến và làm việc cho mọi người. Xuất xắc Beethoven, một thiên tài âm nhạc của trái đất khi bị điếc trả toàn. Và các bạn vật lí học tập Stephen Hawking, cả cuộc sống phải đính thêm bó với cái xe lăn và cơ thể gần như ko cử động được… tất cả đã thừa qua bởi khả năng, bản lĩnh của bản thân và bằng tình tình yêu của tín đồ khác giành riêng cho mình. Bạn thấy đó, phần lớn gì người thông thường chúng ta không làm được thì bọn họ đã làm được với còn hết sức thành công. Vậy tại sao họ không nỗ lực phấn đấu, quá qua mọi rào cản thay do bi quan, từ bỏ mọi máy một cách dễ dàng như thế. Ai trong bọn họ cũng có thể tạo đề xuất điều kì diệu, miễn là bọn họ luôn sống chính xác và lạc quan, quan sát về phía trước. Bởi thành công không tự cho mà là cả một vượt trình chúng ta trải nghiệm.
Xem thêm: What Is Ronaldo Luís Nazário De Lima, "Il Fenomeno", Ronaldo (@Ronaldo)
Mặc dù quan trọng chối quăng quật một thực sự tàn nhẫn: nhiều người dù cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì cũng mãi là kẻ thất bại trong sự nghiệp. Không ít người đã có lần tin vào nỗ lực cố gắng sẽ đem đến thành công, tin vào điều như ý của phiên bản thân. Nhưng…hết lần này mang lại lần khác, họ đều thua cuộc. Cùng -“Chẳng thể tin vào điều viễn vông kia nữa” – có lẽ nhiều bạn nghĩ vậy. Trong “Tuổi trẻ quý giá bao nhiêu”, Rosie Nguyễn đang nói: “Ngày lúc này trôi qua đã là mãi mãi không quay trở lại. Phần đa chuyện rồi cũng trở nên qua. Trong lúc đó, thì đừng ngập trong những bế tắc của đời mình nhé. Hãy bơi lội đi”. Nếu họ thất bại trên con đường này thì hãy lựa chọn 1 con mặt đường mới, quan tâm đến thật kĩ về nó. Tìm kiếm cách tạo nên cuộc đời của riêng biệt ta với phần nhiều điều đáng để tự hào nhất. Khi chúng ta đang dần chìm trong trái tim sông thì nên “bơi”, còn nếu không biết bơi thì tìm một cái gì nhằm bạn dính vào, mặc dù là bất kể cái gì hoàn toàn có thể cứu sinh sống bạn. Khi sẽ sống, các bạn sẽ thấy cuộc đời là quý hiếm và không lãng phí nó nữa. Một các bước mới trong list những nơi chúng ta xin việc, một quan hệ mới giữa những người bạn muốn quen,… làm mới lại với sống với nó. Không có ai mãi mãi thua trừ khi từ bỏ. Khi đã làm cho được bạn sẽ thấy thừa qua chủ yếu mình là chiến công hiển hách nhất, đáng kiêu hãnh nhất.
Tôi chẳng là người hoàn thiện về hầu hết thứ. Đôi lúc tôi cực kỳ bi quan, cho là chẳng có điều gì tốt đẹp cả vì khó khăn tiếp nối khó khăn, gồm có lúc bên cạnh đó ta cứ mãi chạy đua mà lại không kịp thở. Dẫu vậy rồi tôi tự dưng tỉnh: “Được sống đã là 1 điều may mắn”. Tại sao trong hàng triệu con người mất đi tôi vẫn còn đó sống. Tôi hạnh phúc vì mình là tín đồ may mắn. Từ lúc sinh ra, nếu họ đã bị đem đi một cái nào đấy thì cuộc sống đời thường sẽ dần dần trả lại mang lại ta nhiều hơn thế nữa những gì họ mất. Nhưng điều ấy không đồng nghĩa tương quan với việc bạn ngồi lì một vị trí “ôm cây đợi thỏ”. Các bạn phải hành động, phải khiến cho cuộc đời cảm phục sự nỗ lực, quyết trung ương của bạn, để nó hoàn lại và trao tặng kèm bạn. Trong cuộc chạy đua với thời gian, cuộc sống đời thường để giành mang công việc, tình yêu với tuổi trẻ, hãy nghỉ lúc mệt, tuy thế đừng ngủ quên mà phải nạp thêm năng lượng để tiếp tục. Và, hãy nghĩ đến loại đau, cái không được đầy đủ của người khác để thấy mình còn như mong muốn mà mang đó làm động lực. Khi bạn đã quá mệt, hãy tựa vào người lân cận bởi không thuận tiện gì khi bị cô lập, tự chiến đấu một mình – nó như bất khả thi. Vì nhỏ người luôn cần tình thương. Và, cuộc sống thường ngày luôn yêu cầu lắm gần như trái tim ấm áp biết sẻ chia, hòa nhịp với cùng đồng. Buộc phải lắm phần đa vòng tay xiết chặt con bạn với nhỏ người. Nên lắm những hành vi đẹp nhằm vơi bớt thương tổn trong lòng người…Ngay cả bạn dạng thân bọn chúng ta ai ai cũng cần cả. Buộc phải và buộc phải lắm. Biết từng nào là đủ nhằm xoa dịu đa số thứ? không người nào biết và chắc hẳn rằng không bao giờ là đủ nếu ta cứ ích kỉ giữ mãi đến riêng ta. Nhạc sĩ Trinh Công đánh từng va khẽ trái tim hàng triệu con người với ca khúc cảm động “Để gió cuốn đi” mang phần đa lời ca chất chứa tình người:
“Sống trong đời sống. Cần phải có một tấm lòng Để làm những gì em biết không? Để gió…cuốn… đi Để gió…cuốn…đi”
Đừng “khóc” khi chạm mặt khó khăn trước mắt, hãy cười cợt để trở thành nó thành điều dễ dàng dàng, hãy lạc quan nhìn về vùng phía đằng trước bằng hai con mắt của niềm tin, hãy dịu dàng con tín đồ để cuộc sống thường ngày trở nên tươi vui và hãy sinh sống để cuộc sống mà bạn có ko uổng phí. Các bạn hãy nhớ rằng: sẽ không còn có bất hạnh nếu các bạn biết nắm giữ hạnh phúc cùng tạo hạnh phúc cho bao gồm mình. Một niềm tự tôn khi trái tim chúng ta cảm nhận thấy nỗi đau, mất đuối của fan khác và bao gồm thể share cùng bọn họ – niềm vui lẫn nỗi buồn – do không phải ai ai cũng làm được điều đó. Đừng mãi thở dài nghêu ngán giỏi chìm ngập trong những thất bại của phiên bản thân mà hãy hướng đến ngày mai cùng với một đoạn đường mới. Bạn cần phải biết ơn vì chúng ta có thêm một ngày để gia công những điều các bạn có thể. Và đừng “khóc lúc không có giầy để đi”. Cảm ơn cuộc sống này chúng ta nhé!
Trần Thị Thanh Tuyền Lớp 11A10 – Trường trung học phổ thông Đức Linh, Bình Thuận
Tôi đang khóc khi không có giày để đi cho tới khi tôi bắt gặp một người không tồn tại chân nhằm đi giày – bài 2

Lời trọng tâm sự chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc sâu xa. Helen Keller đã khiến mọi người phải suy ngẫm quan sát lại đa số gì mình sẽ có khiến cho Tôi vẫn khóc bởi vì không có giầy để đi sẽ là lời thú nhận, trân thành bởi lẽ với những người dân sống trong đầy đủ đầy quen gồm đủ số đông thứ thì đang cảm thấy bã nản, lúc không có giày hay rất nhiều phụ kiện trang bị chất quan trọng có thể đi kèm… tuy nhiên họ đâu biết rằng ở ngoài xã hội xung quanh chúng ta có phần đông cảnh đời xấu số tồn trên biết bao người không tồn tại chân nhằm đi giày. Hình ảnh rất thực đấy nói đến những tín đồ khuyết tật xuất xắc nói rộng lớn ra là những người thiếu may mắn những fan ra ra không được tạo ra hóa yêu dấu để ban tặng kèm những thứ bắt buộc thiết. Hai vế câu được kết nối với nhau bởi cụm từ: ” cho đến khi tôi nhìn thấy” hệt như một sự nhận thức một lời ngộ ra với bao người.
Sống trên đời không riêng gì mình gặp mặt khó khăn thiếu thốn. Hãy quan sát ra bên ngoài còn biết bao fan kém như ý hơn họ không những thiếu thốn vật dụng chất, không chỉ là thiếu thốn tình thương mà hơn nữa không thể tự chăm sóc mình, phải sống phụ thuộc người khác. Những người dân như vậy mới thực sự kém như ý đáng nhằm khóc hơn bọn chúng ta.
Lời trung khu sự của Helen Keller làm cho cho chúng ta nhớ mang đến thầy giáo đáng tôn trọng Nguyễn Ngọc Kí – tín đồ bị tật nguyền 2 tay mà đề nghị dùng song chân của chính mình để viết. Hay đầy đủ bạn học viên bị mất đôi chân, những người mù. Nhưng bằng trí óc bằng những gì mà họ còn lại vẫn dũng cảm vượt qua trở ngại để sống tốt đẹp và chắc rằng không ít lần họ rơi nước mắt, ít nhiều lần họ bỏ cuộc nhưng lại họ vẫn cam đảm, bao gồm những gì họ vẫn thiếu hay không cs đã liên can họ đưa đến thành công. Vậy mỗi bọn họ những người rất đầy đủ chân tay hầu như người rất có thể lao hễ để nuôi sống mình lý do ta phải ảm đạm khi thiếu một song giày. Hãy quan sát vào tấm gương đó soi mình vào đó với tự hỏi bọn họ hơn họ phần nhiều gì và chiến bại họ điều gì?
Lời trung ương sự ở trong phòng văn trở thành bài bác học chân thành và ý nghĩa cho tất cả mọi bạn về một cuộc sống tích cực trong làng hội. Phải ghi nhận ơn cuộc sống thường ngày ban mang lại ta số đông điều xứng đáng quí, hãy trân trọng phần lớn gì mình đang xuất hiện và nỗ lực hết sức bản thân để dành lấy số đông gì mình ý muốn muốn. Đừng khi nào buông xuôi. Hãy sống kiêu dũng và kiên cường. Người thắng lợi cuối cùng không phải là người mạnh nhất mà là người dân có đủ niềm tin gan dạ và nghị lực.
Cuộc sống không đem hết của ai điều gì và tuyến đường đi đến thành công không phải bao giờ cũng dễ dàng. Bởi vì thế hãy sống lành mạnh và tích cực để cho đến lúc ” họ qua đời, mọi bạn khóc còn họ cười”. Nữ giới nhà văn Mĩ thực sự sẽ tìm ra chân lí cuộc sống đời thường một phương pháp sống đẹp, sống xuất sắc và quan trọng hơn hết để lại bài học kinh nghiệm đáng quí cho toàn bộ chúng ta.
Tôi đã khóc khi không có giầy để đi cho đến khi tôi nhận thấy một người không tồn tại chân nhằm đi giày – bài xích 3

Ngay tự lúc xin chào đời, giờ đồng hồ khóc đã nối sát với cuộc sống con người. Không sa thải một ai. Một thanh nữ trẻ khóc lên từng lần khi giỏi tin ck tử trận. Người chị em già khóc không thành lời lúc nghe tin đứa con chết vì chưng tai nạn. Một thiếu nữ đang độ tuổi cập kê khóc ko thành tiếng khi lần đầu tiên bị tình phụ. Ngoại trừ tiếng khóc của sự khổ sở cũng có dòng nước mắt mô tả niềm hạnh phúc. Làn nước mắt lăn lài trên đụn má của người chị em quê khi chứng kiến đứa con nhận được bằng giỏi nghiệp xuất xắc những giải thưởng danh giá. Dòng lệ tuôn trào bên trên khuôn phương diện người cha già kiếm tìm lại được người con sau bao năm thất lạc. Rất có thể nói, làn nước mắt không chỉ có để diễn tả nỗi đớn nhức của kiếp người mà còn thể hiện niềm hạnh phúc tràn trề từ trái tim.
Hiểu làn nước mắt của sự khổ cực thì giờ đồng hồ khóc của Helen Killer “khi ko có giày để đi” diễn tả một sự không được đầy đủ vật chất trong cuộc sống đời thường hay sự bất lực trước cái nghèo khổ của kiếp nhân sinh. Tuy nhiên, trong dòng nước mắt của sự đau khổ vẫn gồm sự hiện lên của làn nước mắt hạnh phúc. Chúng ẩn náu bằng phương pháp này hay giải pháp khác, dưới những hình thức, được tỏ lộ khi con người biết mở lòng bản thân ra với để vào đó một sự so sánh, một cái nhìn tinh tế. Đó cũng bao gồm thái độ của Helen Killer lúc so sánh cuộc sống thường ngày hiện tại của mình với fan khác, như bà đã nói: “cho cho đến lúc tôi thấy được một người không tồn tại chân để đi giày”. Sự quá bất ngờ của Helen Killer miêu tả một thái độ bởi lòng gật đầu với số đông gì mình đang xuất hiện sẽ tốt hơn ngồi đó khóc lóc với phần lớn gì bản thân chưa chiếm hữu.
Trong cuộc sống, thường thì những gì ta đang xuất hiện đáng quý vội ngàn lần rất nhiều gì ta đã mất, nghĩa thuộc dòng đời xuôi ngược, tín đồ ta cứ tìm phần lớn thứ mình đánh rơi và ráng kiếm đến được phần đa gì mình không có, ít tất cả ai sống trọn phút giây hiện tại. Vì cứ mãi hồi tưởng về vượt khứ đã đi qua, mơ ước ở tương lai không tới mà xem nhẹ những cực hiếm ở hiện tại nó đã hiện hữu. Tồn tại này mới là đạo lý giúp con tìm hiểu ra sự đặc sắc của cuộc sống, tuyệt có khi đó cũng chính là một bài học để ta gồm một thái độ lạc quan hơn trong cuộc đời. Còn vào chiều hướng của không ít người đi tìm kiếm chân lý thì đó lại là thời cơ để bọn họ giác ngộ. Trong Phật giáo tất cả kể một giai thoại rằng: gồm vị thương hiệu là Huệ Khả đi đến ước đạo vời thiền sư ý trung nhân Đề Đạt Ma. Trải qua không ít ngày cơ mà Huệ Khả vẫn chưa thấy thầy trao truyền những kinh nghiệm tay nghề tu tập quan trọng đặc biệt như mong muốn đợi, buộc phải lòng ông đột nhiên hoang mang, trí ban đầu âu lo. Huệ Khả rước hết can đảm, bước đến chỗ thiền sư và qùy xuống xin thầy ban cho phương thức giúp trọng điểm yên ổn. Thiền sư bảo: “đưa vai trung phong không yên trên đây ta góp cho”. Huệ Khả quan sát kỹ lại mình nhằm tìm kiếm trung khu không yên, rồi thưa: “con sẽ tìm mà lại không thấy ạ”. Thiền sư cười cùng đáp: “ta sẽ yên trung tâm cho bé rồi đấy”. Sau thời điểm nghe xong xuôi câu nói Huệ Khả ngay tắp lự giác ngộ. Quả thật, sự giác ngộ gồm ngay sống trong con bạn Huệ Khả, chỉ tất cả điều ông cứ mải mê đi tìm ở ngoài, cứ khiến cho cõi lòng nặng trĩu trĩu, trung khu hồn cứ sầu vương. Nói đúng hơn, khi lòng còn ý muốn cầu tốt còn phần nhiều chống đối thì trung khu vẫn không yên, không còn những hy vọng cầu hay đều chống đối thì tự nhiên và thoải mái tâm đã yên.
Mặt khác, con fan vẫn hay không chuộng với những gì mình đã có. Theo quan niệm Ấn Độ giáo, hiện hữu của mỗi người trong nhân loại này có một vài phận riêng hay còn được gọi là “kiếp”, chỉ khi nào sống trọn cùng với kiếp của chính mình và dùng chủ yếu nó để chế tạo nghiệp thì mới có thể mong được giải thoát nghỉ ngơi đời sau. Còn trong bên đạo lại nhắc một giai thoại rằng: tất cả chàng thanh niên kia cứ mãi than vãn với Thượng Đế bởi vì Ngài đang gửi đến đến anh thập giá quá nặng. Vị thế, anh đã xin phép Thượng Đế được đổi lại thập giá khác. Thượng Để mỉm cười và được cho phép anh được chọn bất kỳ thập giá nào anh muốn. Sau các tháng ngày rong ruổi trên đường đời, anh sẽ đổi không hề ít thập giá, ở đầu cuối khi anh tìm kiếm được thập giá vừa cùng với mình tuyệt nhất lại chính là thập giá trước tiên mà anh sẽ bỏ. Thực tiễn của con người cũng vậy, ít khi chịu hài lòng với đông đảo gì mình sẽ có, cứ mải mê đi kiếm những thiết bị ngoài kỹ năng của phiên bản thân, hay không muốn sống ngưng trệ để suy nghĩ, chiêm ngắm hầu như chân lý trong cuộc đời, để hiểu rộng về những chiếc được, loại mất trong cuộc sống. Hoặc thiếu hiểu biết nhiều được ý nghĩa câu nói mà lại cổ nhân vẫn dạy: “nhìn lên bản thân không bằng ai, nhưng chú ý xuống thì đa số người vẫn không bằng mình”. Mặc dù nhiên, thái độ ưa chuộng và đồng ý những gì mình đang có cũng làm cho người có cái nhìn xấu đi không chịu phấn đấu vào cuộc sống. Nhưng đối với những người có cái nhìn lạc quan và bằng lòng gật đầu đồng ý để chú ý xuống những người còn thua kém kém mình nhằm mục đích chia sẻ, trao ban các giá trị lòng tin hay đồ dùng chất, thì kia cũng chính là niềm hạnh phúc mà phiên bản thân họ thu cảm nhận từ đối phương. Bởi khi cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống, con fan dễ thành công xuất sắc trong công việc.
Trong thôn hội ngày nay, con fan đang có xu hướng chạy theo yêu cầu hưởng thụ. Lòng tham của con bạn lại vô đáy, không lúc nào thỏa mãn được những ý muốn cầu nơi bản thân. Tín đồ khác gồm có thứ hiện đại, thanh nhã thì mình có muốn sở hữu cho bằng được. Nói đúng hơn, con người thời nay thường không chấp nhận với các gì mình đang có, nghĩa là trong xóm hội hiện tại đại, con tín đồ đang bị lôi kéo vào một vòng tranh chấp bất tận. Quả thế, không quá bất ngờ khi bé người thời buổi này cứ vội vã trong cuộc sống, cứ tranh đấu để hơn fan khác. Vòng quay của thời gian từ xưa tới lúc này vẫn vậy, một ngày được quy cầu bằng chu kỳ qua 24 giờ, rất nhiều hay hơn một lần gõ nhịp của kim đồng hồ. Cũng chính thời gian đã qua đi đã không bao giờ quay trở lại theo may mắn muốn của bé người. Vì thế, sống trầm lắng để suy nghĩ, cảm nhận thêm các ngang trái trong cuộc sống thường ngày và bởi lòng gật đầu những gì mình đang sẵn có ta đang thấy cuộc đời vẫn đẹp.
Dẫu biết rằng, bản tính của con tín đồ là luôn luôn ước mong mỏi những điều không có. Nhưng mà không vì vậy mà ta cho doanh nghiệp được dòng quyền thút thít trước sự thiếu thốn rồi fan khác sẽ đưa đến tận tay. Ngược lại, thái độ chấp nhận những số lượng giới hạn nơi con bạn và phù hợp với đông đảo gì mình chưa có là một điều quan trọng đặc biệt để ta sống lạc quan hơn trong cuộc đời. Do những sản phẩm ta kiếm bây giờ đến ngày mai bạn khác sẽ tiến hành hưởng, các gì ta mải mê quăng quật cả cuộc sống để kiếm tìm ta không thể nào mang theo lúc xuống chiêu mộ phần. Chỉ bao gồm sự vui vẻ, sáng sủa trong từng phút giây cuộc sống thường ngày và bằng lòng gật đầu đồng ý những gì vẫn có là 1 trong những thái độ rất dễ thương và đáng yêu và đáng quý biết bao.
Trên đó là bài tập làm cho văn suy nghĩ về câu nói: “tôi đã khóc lúc không có giầy để đi cho tới khi tôi bắt gặp một người không tồn tại chân nhằm đi giày” – (Hellen Keller), chúc chúng ta làm tốt bài văn của mình!