Mở đầu là nỗi buồn của Cải ơi, nỗi đau của anh Hết, Huệ lấy chồng…Từng câu chuyện buồn cứ diễn ra và kết thúc là Cánh đồng bất tận đầy ám ảnh.Bạn đang xem: Truyện ngắn cánh đồng bất tận
Không phải ngẫu nhiên mà Cánh đồng bất tận của cây bút Nguyễn Ngọc Tư nhận được giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam 2006 và giải thưởng văn học Asean 2008. Thực ra truyện ngắn này đã được xuất bản khá lâu (2005) trước khi nó trở nên nổi tiếng nhờ được chuyển thể thành bộ phim cùng tên vào năm 2010, đưa tên tuổi nhà văn sinh năm 1976 này trở nên quen thuộc với độc giả của thailantour.com.
Nguyễn Ngọc Tư và các tác phẩm mớiVài nét về tác giả Nguyễn Ngọc Tư
Sau thành công của Cánh đồng bất tận, tác giả Nguyễn Ngọc Tư liên tục trình làng những tác phẩm mới, đậm chất miền Tây sông nước, một vài tác phẩm tiêu biểu không thể không kể đến, đó là Sông, Gió lẻ, Đảo. Tất cả đều là những tập truyện ngắn, buồn & ám ảnh không kém gì Cánh đồng bất tận.
Độc giả Thùy Trang (nickname : mojitowithtea) có nhận xét trên Instagram:
SÔNG đâu chỉ là câu chuyện của gã trai bị người thương bỏ đi lấy vợ. Đây là câu chuyện về số phận, số phận của những con người trôi theo dòng đời, nghiệt ngã.Câu chuyện xảy ra đâu đó ở Sài thành phồn vinh náo nhiệt, đâu đó ở những làng quê nghèo nơi con người ta bươn chải từng ngày từng giờ, nhưng chủ yếu câu chuyện xảy ra theo dòng sông Di, dòng sông bị bỏ quên của những loạt kí sự sông Mê nổi tiếng một thời.Cư dân hai bên bờ ví sông Di như đàn bà, vì sông cũng nhẫn nhịn, dịu dàng nhưng lúc ra tay thì tàn độc.Sinh mạng của con người dọc theo sông Di đã gắn liền với lòng sông tự lúc nào. Cái ghế vừa đặt xuống sàn biến đâu mất, kéo theo người chưa kịp ngồi xuống. Lòng sông Di chứa bao nỗi niềm uất hận, những ước mơ, những ước mơ xa xỉ của những con người muốn vươn ra khỏi sông.Sông Di được bồi đắp bởi những dòng sông, ao hồ thậm chí những con suối nhỏ, dù núi có gãy dòng sông Di vẫn ở đấy, xuôi dòng cuốn theo bất cứ thứ gì cản đường thậm chí mạng người rồi đổ ập ra biển. Dòng sông cứ chảy, đời người cứ trôi.Câu chuyện dừng lại mà không đóng hẳn cánh cửa mang tên Kết thúc, cũng không mở ra một câu chuyện phía sau. Chỉ biết gã trai ấy, gieo mình xuống lòng sông cùng hai người nữa, hai kẻ tội đồ, không rõ sống hay là chết. Chỉ biết có người đàn ông mãi dõi theo bóng người tình, đến lúc chết.
Độc giả có nickname Bookthebook nhận xét về tác phẩm Gió lẻ:
“Gió lẻ và 9 câu chuyện khác” là cuốn sách đầu tiên mình đọc của Nguyễn Ngọc Tư (nhờ một người chị giới thiệu) và mình ngay lập tức bị say nắng cái chất văn mộc mạc đầy thâm tình ấy.Tư chỉ viết độc mỗi truyện buồn, đó là điều có lẽ ai cũng biết. Thế nhưng chỉ những ai đọc qua rồi mới hiểu tại sao mình lại nói truyện buồn của chị vừa làm người ta khóc đó lại có thể khiến người ta bật cười. Cười mà tâm xót xa, miệng méo xệch, cười mà nghe chát nghét trong lòng, vì giật mình nhận ra phận con người chỉ nhỏ bé như một món đồ chơi trong tay ông trời. Có đau đớn dùng dằn cách mấy cũng không thể thoát khỏi những cuộc đời ngổn ngang, những nghịch cảnh tréo ngoe, oái oăm một khi định mệnh đã vô tình sắp đặt.
Đặc trưng của Nguyễn Ngọc Tư là những câu chuyện “cực ngắn”, chỉ tầm vài trang nhưng đủ ấn tượng để khiến tim bạn cồn cào mãi những khi nghĩ về nó. Mỗi mẩu trong 10 câu chuyện này đều quy về số phận bi đát của những tầng lớp bị đặt ngoài rìa xã hội, khao khát được sống đúng với từ “người” trong hai chữ “con người”. Họ sinh ra gắn liền với những tấn bi kịch, không có con đường nào khác ngoài phải bước vào cái cuộc sống mà người ta ghê tởm, đau đớn tự ghê tởm chính mình. 10 câu chuyện, dữ dội có, nhẹ nhàng cũng có. 10 câu chuyện, mình không đảm bảo rằng tất cả đều xuất sắc. Nhưng cái xúc cảm mạnh mẽ của một vài câu chuyện đem lại cho mình đủ lớn để làm mình yêu cả cuốn sách này.