Thường nghe nói, buôn bản hội đã không xong phát triển, khoa học hiện đại tiến bộ không ngừng… Đúng là nó đã tạo ra được không ít thay đổi, chỉ trong tầm mỗi 10 năm người ta lại thấy được không ít sự đổi khác; nó như đoàn tàu lao nhanh về phía trước khiến cho hành khách hàng không kịp nhìn nhìn phong cảnh bên đường, dẫu vậy nó có thực sự giúp nhỏ người hạnh phúc hơn? nguyên nhân người ta cứ phải than phiền ‘bao giờ cho đến ngày xưa’?
“Thời vẫn qua” hình như luôn giỏi đẹp hơn
Không hiểu bởi sao vật gì thuộc về “thời vẫn qua” hay hay tốt đẹp hơn cái hiện tại. Đang ngồi dạy con học thì nó nói “ngày xưa mẹ sướng rộng con, học bao gồm một buổi, 1 trong các buổi ở nhà; nhỏ phải tới trường cả ngày, khổ quá!”. Nó nói vậy nguyên nhân là tôi kể cho nó nghe rằng ngày xưa tôi chỉ học tập một buổi; còn một trong những buổi ra đồng chăn bò. Nhưng mà đi chăn bò thì cũng vui hoan lạc như đi cắm trại vậy; bé tôi nghe vậy nên nó mới tị tị.
Bạn đang xem: Bao giờ cho đến ngày xưa?
Tôi thì lại nói với thân phụ tôi rằng ngày xưa cha sướng hơn con; ăn uống uống không tồn tại chất độc hại; giờ nhỏ đi chợ mà quan sát đâu cũng thấy vật độc hại, vật bẩn; ra ngoài đường thì hại cướp; về tối ngủ lại hại trộm; vô cơ sở y tế sợ mổ nhầm; uống thuốc sợ hãi thuốc giả…
Cha tôi nhìn xa xăm một dịp rồi bên cạnh đó nhớ mang đến ông tôi, phụ vương tôi nói: “Thời ông nội bé sướng rộng thời cha. Thời gian đó đạo đức nghề nghiệp còn giỏi lắm; chồng nói vk nghe; sản phẩm xóm ăn uống ở cùng nhau như bát nước đầy”. Chắc thân phụ tôi thấy giờ đồng hồ ông nói bà xã ông giỏi cãi; có con con gà chạy qua nhà hàng quán ăn xóm rồi thì không thấy về…
Ông tôi ngồi trên bàn thờ tổ tiên nhìn xuống thân phụ con tôi với song mắt hiền lành xa vắng, miệng mỉm cười như ao ước nói: “Thôi thôi bây ơi, cho tới thời ông Khổng Tử nhưng mà ông cũng mơ về thời Nghiêu, Thuấn, cho rằng thời ấy bắt đầu là xuất sắc đẹp nhất.”
Ngày xưa có phải là lạc hậu?
Kim từ tháp là giữa những công trình kỳ túng bấn nhất của lịch sử vẻ vang nhân loại (ảnh Facebook)Nhìn về vượt khứ thì thấy đạo đức nghề nghiệp thời xưa giỏi hơn thời nay rất nhiều. Người ngày xưa sống nhàn hạ mà cũng ko cảm thấy thiếu thốn đủ đường gì mấy. Người ngày nay xem ra là khá đầy đủ hơn, văn minh hơn, vậy mà lúc nào cũng cảm thấy vất vả ngược xuôi. Hình như hạnh phúc chưa hẳn là do bạn ta dành được cái gì, mà là do người ta gồm biết đầy đủ hay không.
Còn quan tâm phương diện khoa học kỹ thuật thì fan xưa bao gồm khi cũng hơn ta nữa. Ví như Kim trường đoản cú Tháp sinh sống Ai Cập; hay giống như các ngôi công ty nổi trên Venice, tạo móng ngâm dưới nước đã những thế kỷ cơ mà vẫn trường tồn đến tận hôm nay; rồi như Dwarka – thành phố cổ đại nhất trong lịch sử dân tộc Ấn Độ, niên đại của chính nó đạt cho 5000 năm cùng với chiều lâu năm 5 dặm cùng chiều rộng lớn 2 dặm, nằm bên dưới lòng hải dương sâu ko kể vịnh Cambay trực thuộc bờ biển cả phía tây Ấn Độ v.v.
Còn không hề ít công trình cổ cơ mà khoa học thời nay vẫn không thể đưa ra được kỹ thuật xây cất của nó. Vày vậy mà nói tín đồ xưa lạc hậu, trí tuệ hèn cỏi thì cũng chưa chắn chắn đã đúng.
Xem thêm: Tác Dụng Của Rocket 1 Giờ Phái Mạnh Phải Biết Ngay Để Làm Chủ “Chuyện Chăn Gối”
Tại sao con trâu to tướng và lại sợ người?
Một lần về quê chơi, đi ngang qua cánh đồng tình cờ con tôi hỏi: “Mẹ ơi lạ thật, trên sao nhỏ trâu to lớn tướng mà lại sợ anh chăn trâu bé nhỏ tuổi như kia.”
Tôi lúc nhỏ tuổi xíu sinh sống quê đã đi giữ bò rồi; chỉ biết rằng nhỏ bò cho dù to nạm nào thì nó cũng sợ tôi đánh, chứ tôi ngần ngừ sợ nó; nhưng cũng chẳng lúc nào khởi lên thắc mắc vì sao nó cứ hại tôi như thế. Nó to gấp mấy lần tôi sao nó ko phản ứng gì khi tôi quất roi vào nó; với sức của nó thì chỉ việc húc xuất xắc đá cho một phát là tôi dứt đời.
Trời sinh voi sinh cỏ, hầu như đã gồm an bài xích kỳ diệu
Tại sao nhỏ trâu to lớn tướng mà lại sợ người? (ảnh Adobe Stock)
Kể ra chuyện này còn có lẽ ban đầu từ ông Trời. Ông Trời thiệt là kỳ diệu, ông sinh ra nhỏ bò với tính trước đến nó là con vật nuôi cho tất cả những người ta đem thịt, mang sữa, rước sức kéo… hỗ trợ cho đời sống của con người nhỏ tuổi bé yếu ớt này đỡ vất vả.
Vì gắng mà ông buộc phải dụng tâm giám sát làm sao đó mang lại thân xác nó thì to lớn khỏe mà lại nó lại không hề biết là nó to khỏe. Sản xuất hóa mang đến nó một điểm quan trọng đặc biệt khác, đó là đôi mắt của nó thường xuyên phóng đại số đông thứ nhỏ dại mọn to lớn lên không ít lần; đứa trẻ em mục đồng chun chút cơ mà trong mắt lũ trâu bò là một trong ông to to lắm.
Tôi nghĩ hoàn toàn có thể vì vậy mà lại nó ngần ngại chăng? hệt như khi nạp năng lượng nó khèo từng ngọn cỏ nhỏ bé tí vào miệng; chịu khó không chấm dứt nghỉ rồi ăn uống cả buổi trời bắt đầu no. Giá chỉ trí khôn nó đủ mang lại nó hiểu rằng cái thân xác to bự của nó mà lại phải ăn từng lọn cỏ nhỏ bé vì thế biết đến bao giờ mới no thì có lẽ rằng nó cũng đổ lười biếng hoặc tuyệt vọng và chán nản đi chăng?
Giống như khi bọn họ đang đói mà có người bố thí mang đến hai hạt cơm vậy; sẽ có được ý nghĩ là nạp năng lượng làm chi cho bám răng. Nhưng mà nếu trong đôi mắt thấy nhị hạt cơm bự như hai hột mít thì cũng biến thành ăn đỡ đói.
Việc quen mắt quen tai đề nghị cứ coi như là đúng
Có những vấn đề mà ta vẫn quen với nó tự nhỏ, từ rất lâu lắc rồi thì ta cứ vì thế mà tiếp nhận; không tồn tại gì để đề nghị thắc mắc. Chỉ khi 1 người không sống trong môi trường thiên nhiên đó thì mới có thể thấy kỳ lạ.
Chính sự vướng mắc của nhỏ tôi đã có tác dụng tôi buộc phải ngẫm lại các điều. Tôi bắt đầu nghĩ tất cả những kỹ năng mà tôi tiếp nhận từ hồi nhỏ, như thế nào là khoa học kỹ thuật, làm sao là hiện đại vượt bậc… những chiếc đó liệu có phải là đúng không? tại sao con bạn ta thời buổi này thường bị căng thẳng, lo lắng; có bạn thì bị trầm tính rồi dẫn đến tự tử… ‘Phát triển’ nhưng mà không khiến người ta hạnh phúc hơn vậy thì nó tất cả thật sự bắt buộc thiết?
Mà điều dễ thấy nhất đó là đạo đức buôn bản hội đi xuống trầm trọng; lướt web đọc báo thấy trộm chiếm chém giết tràn lan; con cháu ngược đãi phụ vương mẹ; nước ngoài tình, hòn đảo lộn hết cả luân lý… Tôi lưỡng lự nếu liên tục ‘phát triển’ ngoài ra thì làng hội vẫn còn ra sao nữa đây?