Khi khung hình cuối cùng của Bản Tango cuối cùng ở Paris (Last Tango in Paris) vụt tắt tôi ngẩn ngơ tự vấn không biết điều gì vừa xảy ra, hình như tôi vừa choàng tỉnh sau một giấc mơ đầy ám ảnh, mà không, đúng hơn là một cơn miên man mang cảm giác của ác mộng hòa trộn với hương vị ngọt ngào ma mị. Last Tango in Paris là một chuỗi những phép móc máy và lời thổn thức của bản năng thèm khát tình yêu, là sự lập lờ bối rối giữa ái tình và dục vọng.
Bạn đang xem: Phim bản tango cuối cùng ở paris
Bản Tango cuối cùng ở Paris (Last Tango in Paris) 1972
Bernando Bertolucci nổi tiếng với những bộ phim có nội dung táo bạo. Kiểu cách cố tình gây ấn tượng và tò mò bằng chủ đề nhạy cảm chưa bao giờ cuốn hút tôi. Nhưng thực tế Last Tango in Paris không hề là một bộ phim về tình dục, dục vọng được sử dụng không phải như là một sự tôn vinh bản năng cũng không phải như là một thứ hèn hạ đáng khinh. Bertolucci chỉ đơn giản là nhìn thẳng vào nó, giãi bày nó bằng một ánh nhìn hiển nhiên như con người vẫn thế.
Bản Tango cuối cùng ở Paris nói về một mối tình kỳ dị giữa Paul (Marlon Brando), một gã trung niên người Mỹ bạo lực và khó hiểu và Jeanne (Maria Scheider), một cô gái Pháp mới đôi mươi,đẹp, phóng khoáng và gợi tình. Jeanne đã có bạn trai- một cậu đạo diễn với vẻ nghệ sĩ của thời la nouvelle vague, mải miết với ý tưởng biến Jeanne thành nàng thơ trong tác phẩm của mình như Godard làm với Anna Karina vậy. Jeanne luôn biết dù có bạn trai nhưng thực sự cuộc sống của cô vẫn thiếu vắng tình yêu đích thực.
Paul và Jeanne tình cờ gặp nhau trong một căn hộ cho thuê giữa sự buồn chán, thất vọng của cuộc sống riêng và Paul đã đột ngột lao vào Jeanne với một sự khát khao xác thịt đến cực điểm nhằm giải tỏa nỗi tức giận và bối rối trước sự tự tử không rõ lý do của người vợ.
Đó đã có thể là một vụ hiếp dâm, chỉ trừ có nỗi Jeanne không hề phản đối hay chống cự. Paul là người tình mà cậu bạn trai mộng mơ của em không bao giờ có thể trở thành một người đàn ông biết cách làm em yêu ông, người đàn ông cần em đến tuyệt vọng
“Em đã muốn ra đi nhưng em không thể. Em không thể bỏ anh, anh có hiểu không? Anh vẫn muốn em chứ?”
Không ai có thể vào vai một con sư tử dũng mãnh nhưng đã già nua, luôn gầm gừ gào thét bởi vết thương lòng như Marlon Brando. Và dù tạo hình của Paul trong Bản Tango cuối cùng ở Paris (Last Tango in Paris) khá tuyềnh toàng nhưng vẫn không giấu nổi vẻ nam tính cuồng nhiệt của Brando. Paul là một nhân vật mang bản tính của một kẻ bạo dâm pha lẫn biến thái tính dục và xu hướng thái nhân cách.
Sự hung bạo của Paul làm khiếp sợ những người xung quanh khiến gã không có bạn bè cũng như người thân, nhưng lại chính là điểm cuốn hút Jeanne. Paul và Jeanne duy trì mối tình tràn ngập sự điên dại về thể xác với nhau tại căn hộ sơ sài, hai người chỉ thi thoảng gặp nhau tại một số thời điểm nhất định trong khi vẫn song song sống cuộc sống riêng của mình.
Luật chơi là không ai được biết gì về người kia, kể cả cái tên. Bối cảnh chính của trò chơi này là căn hộ cho thuê kì dị, kì dị từ những khung cửa sổ lấp lửng, món đồ gỗ cũ kĩ đến bà chủ nhà với điệu cười man rợ, được miêu tả bằng những cú máy mê hoặc của nhà quay phim đại tài Vittorio Storaro trong Bản Tango cuối cùng ở Paris
Ông sử dụng ánh sáng chỉ vừa đủ cùng tông màu earthy tạo nên không gian mờ mịt ẩm ướt, đặc quánh đầy ám ảnh cho những cảnh làm tình kì dị tại căn hộ kì dị của cặp đôi kì dị này.
Mối quan hệ của Paul và Jeanne dù lạ kì nhưng rất tự nhiên và bản năng, họ thỏa mãn nhau bằng tình dục và những cuộc trò chuyện thật dài, câu chuyện của họ hoặc là những bông đùa đầy tính nhục dục hoặc là những triết lý bất mãn đầy dằn vặt. Hai người họ cần nhau cho những góc tối tâm lý của bản thân, dù muốn rũ bỏ nhưng không thể rời xa được trong Bản Tango cuối cùng ở Paris
Tuy nhiên bản chất đó vẫn là một mối quan hệ bệnh hoạn với nền tảng vô cùng mong manh. Jeanne nói rằng em đã yêu Paul vì nghĩ rằng ông là người biết cách làm em yêu ông, một chiến binh mạnh mẽ có thể xây nên pháo đài nơi em không phải thấy sợ hãi hay trống rỗng.
Xem thêm: " Đồng Hồ Thời Trang Nữ Chính Hãng, Giá Rẻ, Nhiều Mẫu Mã Mới, Đẹp
Nhưng tình yêu đó thâm tâm Jeanne biết chỉ là bong bóng ảo tưởng, và khi đến cuối phim Paul bày tỏ rằng ông cũng yêu Jeanne thì Jeanne đã trốn chạy và bắn chết Paul trong cơn xúc động. Cái kết thảm khốc này tuy không được đánh giá cao nhưng nhất quán với tính cách nhân vật và về khía cạnh nào đó, là sự giải thoát cho cả hai nhân vật.
Jeanne biết Paul mãi mãi chỉ có thể là người tình của em còn Paul vẫn tìm kiếm một lối thoát cho nỗi day dứt trước việc người vợ tự tử. Trong cảnh Paul ngồi bên thi hài người vợ, lần duy nhất trong cả phim Bản Tango cuối cùng ở Paris gã thể hiện sự yếu đuổi của một trái tim bị vỡ vụn, sau khi chửi mắng thi hài bằng những lời lẽ bẩn thỉu nhất, Paul nức nở:
“Chúa ơi Rosa anh xin lỗi. Anh không hiểu vì sao em làm vậy. Anh cũng sẽ làm nếu biết cách. Chỉ là anh không biết phải làm thế nào. Anh phải tìm… phải tìm cách..”.
Và cuối cùng Paul cũng tìm ra cách để chết, dưới bàn tay của cô gái trẻ mà ông vừa nói rằng ông yêu cô và muốn sống với cô sau một thời gian dài coi cô như vật thế thân của người vợ mà ông muốn thể hiện uy quyền và trút giận nhưng không còn cơ hội.
Những câu thoại và động tác Bertolucci viết cho nhân vật của mình vừa mang tính kịch rõ nét (phù hợp với lối diễn xuất cổ điển của Marlon Brando), lại vừa rất tự nhiên không chút gượng ép, đúng như cách các cặp đôi vẫn ở bên nhau. Tất cả tạo ra một phong cách không thể nhầm lẫn của riêng Bernando Bertolucci trong Bản Tango cuối cùng ở Paris
Đạo diễn người Mỹ Robert Altman sau khi xem Last tango in Paris đã nói:” Khi rời khỏi rạp chiếu và tôi tự hỏi sao mình có thể làm phim nữa đây. Đời sống cá nhân và nghệ thuật của tôi sẽ không bao giờ còn như trước nữa”.
Về mặt diễn xuất, tài năng của Marlon Brando rõ ràng là không thể chối cãi. Cách thể hiện của ông trong Bản Tango cuối cùng ở Paris đầy day dứt và khó chịu; khi nhếch mép cười ngạo nghễ, khi nhướn mày hung tợn, khi sụp xuống đáy sâu đau khổ, khi quyến rũ lịch lãm đều không thể làm người xem rời mắt.
Maria Scheinder nhận biết được sự hạn chế trong kinh nghiệm diễn xuất của mình nên đã sử dụng lối diễn tối giản nhất để xây dựng một cô gái ngây thơ, tươi trẻ trái ngược lại với tạo hình Paul của Brando để người xem có thể tập trung vào sự thể hiện tâm lý phức tạp của Brando.
Last Tango in Paris là một bộ phim đầy chất thơ, được viết bằng những quấn quýt mãnh liệt và mộng mị của đôi tình nhân trên nền tiếng saxophone da diết của Gato Barbieri. Album nhạc phim của Last Tango in Paris đã giành giải Grammy năm 1972.
Bộ phim là một bản thể tinh tế và phức tạp mà mỗi lần xem lại có thể chiêm nghiệm ra một khía cạnh mới, một góc nhìn mới, một nét đồng cảm mới. Nhà phê bình phim Pauline Kael đã từng viết: “Tango đã làm thay đổi bộ mặt của một môn nghệ thuật. Đây là bộ phim mà người ta vẫn sẽ còn tranh cãi về nó cho đến khi điện ảnh còn tồn tại”.