Đứa nhỏ nhắn khoảng tầm 6 tuổi lạc bố mẹ khóc sướt mướt, anh tạm dừng che chở, cầm hỏi xem ba má của em là ai. Đôi đôi mắt lớn black nkhiến thơ khôn cùng thân thuộc, dòng trán cao bướng bỉnh gợi lưu giữ một cái gì này mà anh ko rõ. Bé gái lúng túng khóc to ra thêm, anh bước đầu lúng túng, chưa biết đề xuất làm thế nào. May nắm tín đồ bà mẹ chạy tới, ôm chầm lấy nhỏ rồi xoay sang cám ơn anh. Bốn góc nhìn nhau bỡ ngỡ, anh buông rơi loại túi xách tay bên trên tay xuống đất, run rẩy chú ý cô. Phải rồi, bao gồm cô kia, bởi xương bởi giết thịt dù có chút ít chuyển đổi. Cô cũng bác hững nhìn anh, mồm mấp thiết bị ko nói buộc phải lời. Họ đang tham gia Đại hội Thánh Mẫu tại Missouri, tháng 8 năm làm sao cũng có thể có vài ba chục ngàn con người Việt nam giới mọi chỗ trên trái đất về phía trên để tham dự ngày Lễ Khủng. Họ cắn trại hoặc nghỉ ngơi các hotel thông thường xung quanh, cùng mọi người trong nhà hòa hợp lũ học hỏi và chia sẻ cùng thể hiện tinh thần yêu thương nơi Chúa, Mẹ. hầu hết thân nhân, đồng đội khắp nơi sẽ chạm chán gỡ nhau tại trên đây, tuy thế chưa khi nào anh tưởng tượng được tất cả ngày anh vẫn gặp mặt lại cô. Vẫn mái đầu mượt ngang vai, vẫn hai con mắt to đượm buồn, vẫn vóc dáng mong manh tội nghiệp. Giây phút xúc đụng trôi qua, anh cố gắng bình thản gợi chuyện:
- Bây giờ đồng hồ em nghỉ ngơi đâu?
- Lều của mái ấm gia đình em sinh hoạt khu C ngay sát đây
- Không, ý anh hỏi em định cư sinh hoạt nước nào?
- Dạ... Đức, đó là lần thứ nhất tụi em tiếp đây, nhân ngày đi đám cưới người con cháu. Anh bây giờ ra sao?
Cô mỉm cười cợt, thú vui hiền khô cơ mà không hề thua kém phần tinc anh, ranh mãnh. Ngày xưa .... thời trước chứ đọng còn điều gì khác nữa .... bắt đầu đó mà đã được gần 20 năm, chiếc thời gian tưởng nlỗi hết sức dài dẫu vậy tất cả vẫn không phai mờ trong tâm địa tưởng ....
Anh chạm chán cô lần đầu tiên trong buổi học quân sự chiến lược của trường Đại học Sư phạm. Sinh viên Xã hội công ty nghĩa cực kỳ cực khổ, gò bó, bước đi vào ngôi trường thứ nhất là học tập chính trị, quân sự chiến lược. Những đụng tác cơ bản như đi diễn hành, tập bắn súng thôi dẫu vậy cô rất là khiếp sợ. Cô không có khiếu về thể dục, quân sự chiến lược. Chân trái cô đi lộn qua chân buộc phải, tay tiến công lộn xộn, ánh mắt đau buồn. Cô đi đứng thảng hàng với anh, mắt cđọng xem qua bên anh nhằm bắt chước từng chút ít một:
Ngày đầu tiên cô sẽ Call anh bằng anh cùng xưng em và ngọt ngào, mặc dù cả nhì học tập thuộc lớp. Có lẽ vày anh quan sát già trước tuổi, cơ mà thật sự anh lớn hơn cô thiệt. Anh thi rớt Đại học Kiến trúc 2 năm, đề xuất chuyển hẳn sang Sư phạm bởi tiêu chuẩn dễ dàng rộng. Cô lại tối ưu học dancing lớp, lựa chọn Sư phạm vì chưng ham mê làm cho thầy giáo. Họ học cùng lớp, chỉ vài ba tháng là gần gũi cùng kết thành một nhóm bạn thân thiết. Tuổi hoa mộng mới to dẫu vậy yếu tố hoàn cảnh mái ấm gia đình, non sông sau 30 tháng 4 thiệt là khuất tất, nghèo khó mất thoải mái, nhưng lại nhờ cố gắng chúng ta dễ dàng nắm bắt nhau rộng, thân nhau hơn, thương thơm nhau rộng. Cô là em út vào đội, bằng hữu, thầy cô ai cũng mếm mộ. Cô nhạy cảm, tối ưu nhanh nhẹn, luôn luôn chú ý quan tâm cho người khác rộng cho bản thân mình, bao gồm lòng yêu thương nước với vị tha đáng quý. Cô cũng có óc khôi hài, luôn luôn bao gồm ý tưởng ngộ nghĩnh, duyên dáng. Cô là trung trung ương của đám đông, chỗ nào bao gồm cô thì sôi động vui lòng hẳn lên, lúc cần phải tổ chức cthị trấn gì, cô số đông xông xáo đứng ra duy trì một trong những phần trách nát nhiệm. Cô đẹp tươi tức thì lành, yêu thơ quí nhạc, đạo đức sốt sắng. Anh cùng cô hay đi lễ thánh địa Đắc Lộ để nghe ca đoàn ttốt hát, mỗi ngày gặp mặt nhau các trao nhau hầu hết niềm vui thân thiện. Những giữa trưa giảng mặt đường oi lạnh, anh ngồi sau sống lưng cô ngắm cô ghi chxay, tóc cột tua giây thun phông lộ chiếc cổ cao nhỏ xíu guộc. Anh tất yêu như thế nào không nghĩ đến bài bác hát Nhỏng cánh vạc bay của Trịnh Công Sơn mỗi một khi nhìn cô. Cô siêng học tập, tốt đầy đủ các môn. Anh lười biếng, chỉ giỏi tân oán, bỏ bễ các bộ môn bao gồm trị, tâm lý dạy dỗ. Anh đâu cũng muốn làm cho cô giáo, anh chỉ đến lớp bởi vì không hề lựa chọn nào tốt rộng, không thích bị phường khóm khó khăn dễ hoặc bắt đi nhiệm vụ quân sự. Họ tuyệt sinh sống lại trường sau các tiếng học tập rỉ tai thơ vnạp năng lượng, lén hát nhạc rubi. Anh có tài năng bọn hát, cô có tài làm thơ. Anh cũng từng dềnh dàng về phổ nhạc thơ của cô, tuy nhiên bạn bè vẫn khen vội vàng.
Đến năm thiết bị hai, anh với cô được đi tham quan tỉnh Đồng tháp, thăm chiêu mộ Nguyễn đình Cgọi đối với tất cả ngôi trường. Ít khi nào lũ anh được đi chơi xa, lần này toàn bộ những náo nức, háo hức. Xe đò chsinh hoạt chúng ta đến chỗ, sinh sống bè lũ, ăn cơm đồng chí. Tuổi ttốt được xa gia đình, đi chơi cùng nhau thật là một trong kỷ niệm khó quên. Anh suôn sẻ mượn được của bạn chưng chiếc máy chụp hình, nhiệt huyết chụp bừa bãi. Và như mong muốn hơn, anh vô tình chụp được tnóng hình cô ngồi bốn lự bên sườn đồi đầy hoa cúc white. Hoa này còn gọi là hoa học tập trò, bé nhỏ dại bắt mắt, nhụy vàng hoa Trắng nsinh hoạt dại dột mọi nơi mộng mơ làm thế nào. Tấm ảnh sau đây được rọi bự cùng chưng ngơi nghỉ tiệm chụp ảnh của bác anh, cũng được nhiều bạn bè trằm trồ. Nó lột tả được sự cô đơn, quạnh quẽ vắng, nỗi niềm thao thức của tuổi ttốt thời đại. Mắt cô u bi lụy chú ý bóng gió, chân bó gối, tay buông thõng cam chịu đựng. Tấm hình họa ko pnhì mờ vào ký ức anh. Những bông học trò luôn nsinh sống ngu, ntạo thơ ngoan hiền đức chập chờn trong tâm thức. Anh không dám nhấn mình đã yêu thương cô. Trong đội có lẽ rằng cũng không ai tất cả gan dạ nghĩ về đến chuyện kia, bọn họ chỉ thương thơm nhau, share chăm lo nhau trong một tình bạn chân thật, ntạo thơ khù khờ cho tội nghiệp, cho tới lúc cô bước đầu đi chơi riêng biệt cùng với thầy Phùng. Thầy Phùng là thầy khuyên bảo lớp sát bên, nhưng không hiểu nhiều sao đang xem xét cô, với được cô lưu ý. Thầy còn trẻ, chưa phải trường đoản cú miền Bắc vào, cao ráo đẹp trai, hàm răng trắng nhẵn, không hề thiếu tiêu chuẩn nhằm tán cô. lúc biết chuyện tim anh bỗng nhiên thấy nhói đau, nhưng mà không được dũng mãnh nhằm nói một lời. Anh vẫn âm thầm chăm lo, nói chuyện cùng với cô, cố gắng coi cô nlỗi một tín đồ em nhỏ tuổi. Thằng Tài cứng cáp cũng xem xét đến cô, tức bực lên tiếng:
- Em khờ thừa, tao coi tướng thấy thầy Phùng đểu trả ko khá, em hợp lý sáng suốt như thế cơ mà không nhận biết được vấn đề đó, tiếc nuối thiệt !!
Tính đến một ngày cô chạy cho tới search anh, khóc như mưa nlỗi gió. Cô úp khía cạnh nhập vai anh, run run nói trong nước mắt:
- Thầy Phùng tệ lắm, thầy đang quăng quật em đi với những người không giống. Chị này giàu lắm, đã bao cả gia đình thầy đi vượt biên trái phép...
Cô xanh rì, mắt trũng sâu ảm đạm pnhân từ, giọng khan giờ được tiếng mất. Có lẽ bởi vì khóc những, bởi vì cảm bệnh dịch buộc phải cô quặn ruột nlỗi mong ụa mửa. Anh hoảng hốt:
Một tư tưởng chạy nkhô cứng trong đầu óc anh, nếu như cô lỡ mang tnhì với thầy Phùng, anh đang chuẩn bị sẵn sàng đứng ra bảo bọc cô, anh trung thực mang lại lề mề về:
- Em làm sao dám nhằm cthị xã đó xảy ra? Không ai có thể chạm được tới em trừ Khi người chính là chồng em.
Anh thnghỉ ngơi phào nhẹ nhõm. Anh đã trưởng thành và cứng cáp, sẽ biết làm cho nhạc thất tình với nếm mùi hương thất tình. Anh ko khờ khạo nữa, anh cần âu yếm cô, an ủi cô và nói cho cô biết anh tmùi hương cô. Anh tin cô rất có thể có tác dụng lại từ đầu, anh tin trong nhóm bạn, anh là tín đồ cô yêu thương tmùi hương tin cẩn tuyệt nhất. Tình yêu câm im là tình yêu khờ khạo, có những khù khờ lỡ lầm vào cuộc sống cơ mà người ta suốt thời gian sống hối hận, có những cơ hội mà lại lúc thừa qua tầm với, sẽ không còn khi nào trở về nữa. Vấn đề này sẽ không còn xảy ra thêm, anh đã có quyết tâm.
Thế tuy nhiên chỉ một tuần sau, không ai thấy cô mở ra vào trường, về sau anh bắt đầu biết cả gia đình cô đã đi vượt biên, với không thể nghe tin tức gì nữa.
Hai năm tiếp theo, anh ra trường với cũng bỏ dạy dỗ học nhằm trốn ra nước ngoài, anh không yêu thích giáo viên từ trên đầu, không chỉ có thế dạy dỗ học tập sinh sống trường Cộng sản rất mệt nhọc, thi đua, tiếp thu kiến thức thiết yếu trị, đủ sản phẩm công nghệ gò bó trở ngại. Đến Mỹ hơn mười năm tiếp theo anh lập gia đình, vk anh là bạn hiền đức, bình thường. Chồng của cô cũng thế, hiền hậu, bình dân, đối chọi sơ. Một trùng thích hợp bi ai cười cợt là anh cùng cô ăn hỏi và một ngày dù không người nào liên lạc cùng với ai. Tyên ổn anh tự dưng nhói nhức, ăn hỏi cùng ngày nhưng lại sao lại không giống đôi? Mấy ngày làm việc lại Đại hội thật vui, 2 bên gia đình thấy thiệt thân cận, thân mật và gần gũi, tất cả mấy đứa con. Tối hôm kia anh cùng cô gặp mặt nhau Lúc đi đổ rác rưởi trên Khu Vực trong trại, cô dịu dàng hỏi anh:
- Anh còn lưu giữ tấm hình anh chụp em trên đồi hoa học tập trò không?
Anh biết cô vẫn ghi nhớ. Cô luôn luôn xem xét, nhậy cảm, ranh mãnh.
- Làm sao anh quên được, ko ngày nào anh không nhớ tới em!
- Đừng như thế anh à, em cũng nhớ ngôi trường, lưu giữ thời trước, nhưng mà hãy vui trong bổn phận, mái ấm gia đình. Xã hội xoay vần, hoàn cảnh chuyển đẩy, làm sao kháng trả được định mệnh?
Anh cũng biết chứ, anh biết hại Chúa, biết phải ghi nhận trái, biết yêu thương thương bà xã nhỏ, anh chỉ luôn luôn nhớ được hình hình họa đẹp nhất của cô ấy trong tim cẩn. Anh với cô ngồi tâm sự, kể lại đầy đủ đáng nhớ cũ, thầy cô anh em cũ, loại sông cam kết ức trôi bềnh bồng vào đầu óc. Cô vẫn nhỏng xưa, nữ tính mặn mà, thận trọng thâm thúy, nhân hậu tốt bụng, khôn khéo đáng yêu. Cô vẫn chính là fan trọn vẹn dưới cái nhìn của anh ấy, là bó hoa học tập trò đầy hương thơm dung nhan nhưng anh yêu mến. Chồng cô thật là người có phước vẫn cưới được cô. Anh dịp nào cũng là người đi chậm rì rì một bước. Phải chi thời gian trước anh có suy xét rộng, biết tỏ lộ cảm tình bản thân, nên chi cô đừng bỏ trường đi vượt biên trái phép bất ngờ, nên bỏ ra anh gặp cô nhanh chóng hơn trên hải nước ngoài này.... Anh bỗng đơ mình, anh thấy mình nlỗi gồm lỗi với vk bé, cùng với Chúa. Trước bàn thờ Chúa, anh đang thề hứa yêu thương nâng đỡ vk anh không còn tình, bà xã anh chính là bạn anh sẽ chọn lựa, không người nào xay uổng, với không tồn tại lỗi gì. Vợ anh vẫn hồn nhiên tin cẩn anh, luôn luôn miệng khen cô cùng ước ao giữ liên lạc với cô sau thời điểm tránh Đại hội.
Anh cấp vã gửi cô tới lều của gia đình cô, quýnh quáng trnghỉ ngơi về lều của chính mình giúp vk dọn dẹp và sắp xếp. Anh cần cù cọ bát nhỏng một hành động tạ lỗi cùng với chổ chính giữa hồn xấp xỉ. Anh cọ xát góc cạnh, bong bóng xà bông cất cánh cất cánh. Ngẫu nhiên cố, mớ bát plastic vợ anh download đem đi gặm trại lại sở hữu in hình đầy đủ đóa hoa học trò trắng nổi trên nền tím. Trong bọt bột giặt, hồ hết cánh hoa white xinh xinh chợp chờn...
- Bây giờ đồng hồ em nghỉ ngơi đâu?
- Lều của mái ấm gia đình em sinh hoạt khu C ngay sát đây
- Không, ý anh hỏi em định cư sinh hoạt nước nào?
- Dạ... Đức, đó là lần thứ nhất tụi em tiếp đây, nhân ngày đi đám cưới người con cháu. Anh bây giờ ra sao?
Cô mỉm cười cợt, thú vui hiền khô cơ mà không hề thua kém phần tinc anh, ranh mãnh. Ngày xưa .... thời trước chứ đọng còn điều gì khác nữa .... bắt đầu đó mà đã được gần 20 năm, chiếc thời gian tưởng nlỗi hết sức dài dẫu vậy tất cả vẫn không phai mờ trong tâm địa tưởng ....
Bạn đang xem: Truyện ngắn về tình yêu học trò
Anh chạm chán cô lần đầu tiên trong buổi học quân sự chiến lược của trường Đại học Sư phạm. Sinh viên Xã hội công ty nghĩa cực kỳ cực khổ, gò bó, bước đi vào ngôi trường thứ nhất là học tập chính trị, quân sự chiến lược. Những đụng tác cơ bản như đi diễn hành, tập bắn súng thôi dẫu vậy cô rất là khiếp sợ. Cô không có khiếu về thể dục, quân sự chiến lược. Chân trái cô đi lộn qua chân buộc phải, tay tiến công lộn xộn, ánh mắt đau buồn. Cô đi đứng thảng hàng với anh, mắt cđọng xem qua bên anh nhằm bắt chước từng chút ít một:
Ngày đầu tiên cô sẽ Call anh bằng anh cùng xưng em và ngọt ngào, mặc dù cả nhì học tập thuộc lớp. Có lẽ vày anh quan sát già trước tuổi, cơ mà thật sự anh lớn hơn cô thiệt. Anh thi rớt Đại học Kiến trúc 2 năm, đề xuất chuyển hẳn sang Sư phạm bởi tiêu chuẩn dễ dàng rộng. Cô lại tối ưu học dancing lớp, lựa chọn Sư phạm vì chưng ham mê làm cho thầy giáo. Họ học cùng lớp, chỉ vài ba tháng là gần gũi cùng kết thành một nhóm bạn thân thiết. Tuổi hoa mộng mới to dẫu vậy yếu tố hoàn cảnh mái ấm gia đình, non sông sau 30 tháng 4 thiệt là khuất tất, nghèo khó mất thoải mái, nhưng lại nhờ cố gắng chúng ta dễ dàng nắm bắt nhau rộng, thân nhau hơn, thương thơm nhau rộng. Cô là em út vào đội, bằng hữu, thầy cô ai cũng mếm mộ. Cô nhạy cảm, tối ưu nhanh nhẹn, luôn luôn chú ý quan tâm cho người khác rộng cho bản thân mình, bao gồm lòng yêu thương nước với vị tha đáng quý. Cô cũng có óc khôi hài, luôn luôn bao gồm ý tưởng ngộ nghĩnh, duyên dáng. Cô là trung trung ương của đám đông, chỗ nào bao gồm cô thì sôi động vui lòng hẳn lên, lúc cần phải tổ chức cthị trấn gì, cô số đông xông xáo đứng ra duy trì một trong những phần trách nát nhiệm. Cô đẹp tươi tức thì lành, yêu thơ quí nhạc, đạo đức sốt sắng. Anh cùng cô hay đi lễ thánh địa Đắc Lộ để nghe ca đoàn ttốt hát, mỗi ngày gặp mặt nhau các trao nhau hầu hết niềm vui thân thiện. Những giữa trưa giảng mặt đường oi lạnh, anh ngồi sau sống lưng cô ngắm cô ghi chxay, tóc cột tua giây thun phông lộ chiếc cổ cao nhỏ xíu guộc. Anh tất yêu như thế nào không nghĩ đến bài bác hát Nhỏng cánh vạc bay của Trịnh Công Sơn mỗi một khi nhìn cô. Cô siêng học tập, tốt đầy đủ các môn. Anh lười biếng, chỉ giỏi tân oán, bỏ bễ các bộ môn bao gồm trị, tâm lý dạy dỗ. Anh đâu cũng muốn làm cho cô giáo, anh chỉ đến lớp bởi vì không hề lựa chọn nào tốt rộng, không thích bị phường khóm khó khăn dễ hoặc bắt đi nhiệm vụ quân sự. Họ tuyệt sinh sống lại trường sau các tiếng học tập rỉ tai thơ vnạp năng lượng, lén hát nhạc rubi. Anh có tài năng bọn hát, cô có tài làm thơ. Anh cũng từng dềnh dàng về phổ nhạc thơ của cô, tuy nhiên bạn bè vẫn khen vội vàng.
Đến năm thiết bị hai, anh với cô được đi tham quan tỉnh Đồng tháp, thăm chiêu mộ Nguyễn đình Cgọi đối với tất cả ngôi trường. Ít khi nào lũ anh được đi chơi xa, lần này toàn bộ những náo nức, háo hức. Xe đò chsinh hoạt chúng ta đến chỗ, sinh sống bè lũ, ăn cơm đồng chí. Tuổi ttốt được xa gia đình, đi chơi cùng nhau thật là một trong kỷ niệm khó quên. Anh suôn sẻ mượn được của bạn chưng chiếc máy chụp hình, nhiệt huyết chụp bừa bãi. Và như mong muốn hơn, anh vô tình chụp được tnóng hình cô ngồi bốn lự bên sườn đồi đầy hoa cúc white. Hoa này còn gọi là hoa học tập trò, bé nhỏ dại bắt mắt, nhụy vàng hoa Trắng nsinh hoạt dại dột mọi nơi mộng mơ làm thế nào. Tấm ảnh sau đây được rọi bự cùng chưng ngơi nghỉ tiệm chụp ảnh của bác anh, cũng được nhiều bạn bè trằm trồ. Nó lột tả được sự cô đơn, quạnh quẽ vắng, nỗi niềm thao thức của tuổi ttốt thời đại. Mắt cô u bi lụy chú ý bóng gió, chân bó gối, tay buông thõng cam chịu đựng. Tấm hình họa ko pnhì mờ vào ký ức anh. Những bông học trò luôn nsinh sống ngu, ntạo thơ ngoan hiền đức chập chờn trong tâm thức. Anh không dám nhấn mình đã yêu thương cô. Trong đội có lẽ rằng cũng không ai tất cả gan dạ nghĩ về đến chuyện kia, bọn họ chỉ thương thơm nhau, share chăm lo nhau trong một tình bạn chân thật, ntạo thơ khù khờ cho tội nghiệp, cho tới lúc cô bước đầu đi chơi riêng biệt cùng với thầy Phùng. Thầy Phùng là thầy khuyên bảo lớp sát bên, nhưng không hiểu nhiều sao đang xem xét cô, với được cô lưu ý. Thầy còn trẻ, chưa phải trường đoản cú miền Bắc vào, cao ráo đẹp trai, hàm răng trắng nhẵn, không hề thiếu tiêu chuẩn nhằm tán cô. lúc biết chuyện tim anh bỗng nhiên thấy nhói đau, nhưng mà không được dũng mãnh nhằm nói một lời. Anh vẫn âm thầm chăm lo, nói chuyện cùng với cô, cố gắng coi cô nlỗi một tín đồ em nhỏ tuổi. Thằng Tài cứng cáp cũng xem xét đến cô, tức bực lên tiếng:
- Em khờ thừa, tao coi tướng thấy thầy Phùng đểu trả ko khá, em hợp lý sáng suốt như thế cơ mà không nhận biết được vấn đề đó, tiếc nuối thiệt !!
Tính đến một ngày cô chạy cho tới search anh, khóc như mưa nlỗi gió. Cô úp khía cạnh nhập vai anh, run run nói trong nước mắt:
- Thầy Phùng tệ lắm, thầy đang quăng quật em đi với những người không giống. Chị này giàu lắm, đã bao cả gia đình thầy đi vượt biên trái phép...
Cô xanh rì, mắt trũng sâu ảm đạm pnhân từ, giọng khan giờ được tiếng mất. Có lẽ bởi vì khóc những, bởi vì cảm bệnh dịch buộc phải cô quặn ruột nlỗi mong ụa mửa. Anh hoảng hốt:
Một tư tưởng chạy nkhô cứng trong đầu óc anh, nếu như cô lỡ mang tnhì với thầy Phùng, anh đang chuẩn bị sẵn sàng đứng ra bảo bọc cô, anh trung thực mang lại lề mề về:
- Em làm sao dám nhằm cthị xã đó xảy ra? Không ai có thể chạm được tới em trừ Khi người chính là chồng em.
Anh thnghỉ ngơi phào nhẹ nhõm. Anh đã trưởng thành và cứng cáp, sẽ biết làm cho nhạc thất tình với nếm mùi hương thất tình. Anh ko khờ khạo nữa, anh cần âu yếm cô, an ủi cô và nói cho cô biết anh tmùi hương cô. Anh tin cô rất có thể có tác dụng lại từ đầu, anh tin trong nhóm bạn, anh là tín đồ cô yêu thương tmùi hương tin cẩn tuyệt nhất. Tình yêu câm im là tình yêu khờ khạo, có những khù khờ lỡ lầm vào cuộc sống cơ mà người ta suốt thời gian sống hối hận, có những cơ hội mà lại lúc thừa qua tầm với, sẽ không còn khi nào trở về nữa. Vấn đề này sẽ không còn xảy ra thêm, anh đã có quyết tâm.
Xem thêm: Thuế Nhập Khẩu Xe Máy 150Cc, Cập Nhật Thuế Nhập Khẩu Xe Máy Năm 2019
Thế tuy nhiên chỉ một tuần sau, không ai thấy cô mở ra vào trường, về sau anh bắt đầu biết cả gia đình cô đã đi vượt biên, với không thể nghe tin tức gì nữa.
Hai năm tiếp theo, anh ra trường với cũng bỏ dạy dỗ học nhằm trốn ra nước ngoài, anh không yêu thích giáo viên từ trên đầu, không chỉ có thế dạy dỗ học tập sinh sống trường Cộng sản rất mệt nhọc, thi đua, tiếp thu kiến thức thiết yếu trị, đủ sản phẩm công nghệ gò bó trở ngại. Đến Mỹ hơn mười năm tiếp theo anh lập gia đình, vk anh là bạn hiền đức, bình thường. Chồng của cô cũng thế, hiền hậu, bình dân, đối chọi sơ. Một trùng thích hợp bi ai cười cợt là anh cùng cô ăn hỏi và một ngày dù không người nào liên lạc cùng với ai. Tyên ổn anh tự dưng nhói nhức, ăn hỏi cùng ngày nhưng lại sao lại không giống đôi? Mấy ngày làm việc lại Đại hội thật vui, 2 bên gia đình thấy thiệt thân cận, thân mật và gần gũi, tất cả mấy đứa con. Tối hôm kia anh cùng cô gặp mặt nhau Lúc đi đổ rác rưởi trên Khu Vực trong trại, cô dịu dàng hỏi anh:
- Anh còn lưu giữ tấm hình anh chụp em trên đồi hoa học tập trò không?
Anh biết cô vẫn ghi nhớ. Cô luôn luôn xem xét, nhậy cảm, ranh mãnh.
- Làm sao anh quên được, ko ngày nào anh không nhớ tới em!
- Đừng như thế anh à, em cũng nhớ ngôi trường, lưu giữ thời trước, nhưng mà hãy vui trong bổn phận, mái ấm gia đình. Xã hội xoay vần, hoàn cảnh chuyển đẩy, làm sao kháng trả được định mệnh?
Anh cũng biết chứ, anh biết hại Chúa, biết phải ghi nhận trái, biết yêu thương thương bà xã nhỏ, anh chỉ luôn luôn nhớ được hình hình họa đẹp nhất của cô ấy trong tim cẩn. Anh với cô ngồi tâm sự, kể lại đầy đủ đáng nhớ cũ, thầy cô anh em cũ, loại sông cam kết ức trôi bềnh bồng vào đầu óc. Cô vẫn nhỏng xưa, nữ tính mặn mà, thận trọng thâm thúy, nhân hậu tốt bụng, khôn khéo đáng yêu. Cô vẫn chính là fan trọn vẹn dưới cái nhìn của anh ấy, là bó hoa học tập trò đầy hương thơm dung nhan nhưng anh yêu mến. Chồng cô thật là người có phước vẫn cưới được cô. Anh dịp nào cũng là người đi chậm rì rì một bước. Phải chi thời gian trước anh có suy xét rộng, biết tỏ lộ cảm tình bản thân, nên chi cô đừng bỏ trường đi vượt biên trái phép bất ngờ, nên bỏ ra anh gặp cô nhanh chóng hơn trên hải nước ngoài này.... Anh bỗng đơ mình, anh thấy mình nlỗi gồm lỗi với vk bé, cùng với Chúa. Trước bàn thờ Chúa, anh đang thề hứa yêu thương nâng đỡ vk anh không còn tình, bà xã anh chính là bạn anh sẽ chọn lựa, không người nào xay uổng, với không tồn tại lỗi gì. Vợ anh vẫn hồn nhiên tin cẩn anh, luôn luôn miệng khen cô cùng ước ao giữ liên lạc với cô sau thời điểm tránh Đại hội.
Anh cấp vã gửi cô tới lều của gia đình cô, quýnh quáng trnghỉ ngơi về lều của chính mình giúp vk dọn dẹp và sắp xếp. Anh cần cù cọ bát nhỏng một hành động tạ lỗi cùng với chổ chính giữa hồn xấp xỉ. Anh cọ xát góc cạnh, bong bóng xà bông cất cánh cất cánh. Ngẫu nhiên cố, mớ bát plastic vợ anh download đem đi gặm trại lại sở hữu in hình đầy đủ đóa hoa học trò trắng nổi trên nền tím. Trong bọt bột giặt, hồ hết cánh hoa white xinh xinh chợp chờn...